Kiếp này, tôi quyết định sẽ tác thành cho họ rồi rời đi, bắt đầu một cuộc sống mới không có anh.
Nhưng kịch bản của kiếp này, tại sao lại thay đổi?
Hoài Phong không hề mất trí nhớ. Anh ta nhìn tôi, ánh mắt lạnh lùng giống hệt như trước khi tôi chết ở kiếp trước.
"Vân Quyên," giọng anh ta vang lên, cứng rắn và ra lệnh, "Từ hôm nay, Khánh Phương sẽ sống ở đây."
Chương 1
Liễu Vân Quyên POV:
Kiếp trước, tôi đã dùng năm tỷ đồng để đuổi Thiều Khánh Phương đi, cái giá quá đắt cho một sai lầm.
Ngày Nghiêm Hoài Phong khôi phục trí nhớ cũng là ngày địa ngục của tôi bắt đầu. Anh ta tin rằng chính tôi đã chia rẽ anh và "ân nhân cứu mạng", tình yêu đích thực của đời anh. Anh ta nhốt tôi trong căn hầm rượu tối tăm, lạnh lẽo, ngày ngày hành hạ tôi cả về thể xác lẫn tinh thần. Tình yêu thanh mai trúc mã hai mươi năm của chúng tôi, dưới sự tra tấn của anh, đã tan thành mây khói.
Cuối cùng, tôi chọn cách tự kết liễu đời mình trong chính căn phòng tân hôn của chúng tôi, dùng cái chết để giải thoát cho bản thân khỏi nỗi đau và sự sỉ nhục.
Khi mở mắt ra lần nữa, tôi thấy mình đang đứng trong căn biệt thự ở Thảo Điền. Mọi thứ quen thuộc đến đau lòng. Tôi đã trọng sinh, quay trở lại thời điểm một năm sau tai nạn của Hoài Phong, trước khi anh ta khôi phục trí nhớ.
Kiếp này, tôi sẽ không phạm phải sai lầm ngu ngốc đó nữa. Tôi sẽ không can thiệp vào mối quan hệ của họ. Tôi sẽ tác thành cho Nghiêm Hoài Phong và Thiều Khánh Phương, để họ trở thành một cặp đôi hạnh phúc.
Còn tôi, tôi sẽ rời đi, bắt đầu một cuộc sống mới không có anh.
Tôi đang đứng trước gương, nhìn vào khuôn mặt nhợt nhạt của mình, tự nhủ lòng phải thật bình tĩnh. Nhưng tiếng động cơ xe quen thuộc ngoài cổng khiến trái tim tôi thắt lại.
Anh ta đã về.
Cánh cửa lớn mở ra, Nghiêm Hoài Phong bước vào, dáng người cao lớn của anh vẫn tỏa ra khí chất vương giả như thường lệ. Nhưng hôm nay, bên cạnh anh không phải là trợ lý, mà là một người phụ nữ.
Là Thiều Khánh Phương.
Kịch bản của kiếp này, tại sao lại thay đổi?
Hoài Phong không hề mất trí nhớ. Anh ta nhìn tôi, ánh mắt lạnh lùng không một chút hơi ấm, giống hệt như ánh mắt anh ta nhìn tôi trước khi tôi chết ở kiếp trước.
"Vân Quyên," giọng anh ta vang lên, cứng rắn và ra lệnh, "Từ hôm nay, Khánh Phương sẽ sống ở đây."
Cơ thể tôi run lên một cách không kiểm soát. Cảm giác sợ hãi quen thuộc từ kiếp trước lại ùa về, như một dòng nước lạnh buốt len lỏi vào từng tế bào.
"Cô ấy đã cứu mạng anh trong vụ tai nạn ở Đà Lạt. Anh phải trả ơn."
Trả ơn? Kiếp trước, anh ta cũng nói như vậy, nhưng là sau khi anh ta "khôi phục trí nhớ". Kiếp này, anh ta hoàn toàn tỉnh táo, vậy mà vẫn đưa cô ta về đây.
Thiều Khánh Phương đứng sau lưng anh, núp mình như một con thỏ nhỏ yếu đuối, đôi mắt to tròn ngấn nước nhìn tôi, vẻ mặt đầy sợ sệt và bất an. Diễn xuất thật tài tình.
Tôi cảm thấy một cơn buồn nôn dâng lên trong cổ họng.
Hoài Phong tiến lại gần tôi hơn. Mỗi bước chân của anh như giẫm lên trái tim tôi. Mùi hương bạc hà quen thuộc trên người anh xộc vào mũi, khiến ký ức về những trận đòn roi, những lời mắng chửi tàn nhẫn trong căn hầm rượu sống lại một cách rõ nét.
Tôi bất giác lùi lại một bước.
"Em sợ anh à?" Anh ta nhíu mày, giọng nói có chút không vui. Bàn tay to lớn của anh vươn ra, định chạm vào tôi.
"Đừng!" Tôi hét lên theo phản xạ, lùi thêm vài bước nữa, cả người run rẩy.
Bàn tay của Hoài Phong khựng lại giữa không trung. Anh ta nhìn tôi, ánh mắt phức tạp, có chút ngạc nhiên và khó hiểu.
"Anh... chỉ muốn nói là, em hãy chấp nhận sự có mặt của cô ấy." Giọng anh ta dịu đi một chút, nhưng vẫn mang theo sự ép buộc không thể chối từ.
Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng đè nén sự run rẩy trong giọng nói. Kiếp này, tôi sẽ không đối đầu với anh ta. Tôi sẽ thuận theo ý anh ta, để anh ta có được thứ anh ta muốn.
"Được."
Tôi nghe thấy tiếng mình trả lời, nhẹ như không.
Hoài Phong có vẻ ngạc nhiên trước sự đồng ý nhanh chóng của tôi. Anh ta nhìn tôi chằm chằm, như thể đang cố tìm kiếm điều gì đó trong đôi mắt tôi.
"Tốt," anh ta nói sau một lúc im lặng. "Bảo dì Lan dọn dẹp phòng cho khách ở tầng hai cho cô ấy."
"Không," tôi ngắt lời. "Hãy để cô ấy ở phòng của em."
Hoài Phong và cả Thiều Khánh Phương đều sững sờ nhìn tôi.
"Căn phòng đó lớn nhất, có ban công nhìn ra sông, rất đẹp. Em nghĩ cô Thiều sẽ thích." Tôi cố gắng giữ cho giọng nói của mình thật bình thản.
Sự hy sinh này, sự nhượng bộ này, chỉ là bước đầu tiên trong kế hoạch rời khỏi anh của tôi.
"Em..." Hoài Phong nhìn tôi, ánh mắt đầy dò xét. "Em chắc chứ?"
"Chắc chắn," tôi đáp, không một chút do dự. "Em sẽ chuyển sang phòng sách ở tạm."
Nói xong, tôi không nhìn anh ta nữa, quay người đi lên lầu. Tôi không muốn nhìn thấy vẻ mặt đắc thắng của Thiều Khánh Phương, cũng không muốn thấy sự hài lòng hiện lên trong mắt Hoài Phong.
Khi cánh cửa phòng sách đóng lại, cơ thể tôi mềm nhũn, trượt dài xuống sàn. Nước mắt không thể kìm nén được nữa, tuôn rơi như mưa.
Tôi đã từng yêu người đàn ông này biết bao nhiêu.
Nghiêm Hoài Phong là thanh mai trúc mã của tôi. Chúng tôi lớn lên cùng nhau, tình yêu của chúng tôi từng là câu chuyện cổ tích mà mọi người ngưỡng mộ. Anh ta đã từng cưng chiều tôi đến tận trời, bất cứ thứ gì tôi muốn, dù là hái sao trên trời, anh ta cũng sẽ tìm cách mang về cho tôi.
Tôi nhớ có lần tôi nói vu vơ rằng mình thích ngắm mưa sao băng, anh ta đã không ngần ngại chi một số tiền khổng lồ để đưa tôi đến nơi có thể ngắm mưa sao băng đẹp nhất thế giới. Anh ta đã từng nói, "Vân Quyên, chỉ cần là điều em muốn, anh đều sẽ làm cho em."
Thế nhưng, mọi thứ đã thay đổi sau vụ tai nạn xe hơi kinh hoàng ở Đà Lạt.
Anh ta mất tích.
Tôi đã như một người điên, lật tung cả Đà Lạt để tìm kiếm anh. Suốt ba tháng ròng rã, tôi không ngủ một giấc trọn vẹn, gầy rộc đi trông thấy. Cuối cùng, tôi tìm thấy anh ở một ngôi làng nhỏ hẻo lánh.
Anh ta đã mất trí nhớ. Và bên cạnh anh, có một người phụ nữ tên là Thiều Khánh Phương. Cô ta nói rằng cô ta đã cứu anh từ trong chiếc xe sắp phát nổ.
Lúc đó, tôi đã làm một việc sai lầm nhất trong đời. Tôi đưa cho Khánh Phương một tấm séc năm tỷ, yêu cầu cô ta rời xa Hoài Phong. Tôi ngây thơ nghĩ rằng chỉ cần không có cô ta, Hoài Phong sẽ nhớ lại tôi, và chúng tôi sẽ quay lại như xưa.
Cô ta đã nhận tiền và rời đi.
Tôi đưa Hoài Phong về Sài Gòn, chăm sóc anh từng li từng tí. Cuộc sống của chúng tôi trôi qua trong bình lặng, dù anh không nhớ tôi là ai, nhưng anh vẫn đối xử với tôi rất tốt. Tôi đã từng nghĩ, cứ như vậy cũng được.
Nhưng rồi, Thiều Khánh Phương lại xuất hiện.
Cô ta khóc lóc nói rằng cô ta nhớ anh, rằng cô ta không thể sống thiếu anh.
Và rồi, Hoài Phong "khôi phục trí nhớ".
Anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt căm hận, gọi tôi là kẻ độc ác, là người phụ nữ dùng tiền để chia rẽ tình yêu của anh.
"Liễu Vân Quyên, cô thật ghê tởm!"
"Tại sao cô lại độc ác như vậy? Khánh Phương là ân nhân cứu mạng của tôi, là người tôi yêu!"
Từng lời nói của anh như những nhát dao đâm vào tim tôi.
Sau đó là chuỗi ngày địa ngục. Anh ta nhốt tôi lại, hành hạ tôi, biến tôi thành một món đồ chơi không hơn không kém. Anh ta đưa Khánh Phương về biệt thự, để cô ta chứng kiến sự thảm hại của tôi, để cô ta hả hê cười trên nỗi đau của tôi.
Cuối cùng, tôi đã không thể chịu đựng được nữa.
Tôi từ từ đứng dậy, lau khô nước mắt. Cảm giác đau đớn từ những ký ức kiếp trước vẫn còn rõ ràng, như thể vừa mới xảy ra ngày hôm qua.
Tôi nhìn quanh phòng sách. Đây sẽ là nơi trú ẩn tạm thời của tôi.
Kiếp này, mọi chuyện đã khác. Hoài Phong không mất trí nhớ, nhưng anh ta vẫn chọn cách làm tổn thương tôi. Điều đó chỉ chứng tỏ một điều: trong tim anh ta, tôi đã không còn quan trọng nữa.
Vậy thì, tôi cũng không cần phải níu kéo.
Tôi mở điện thoại, tìm số của cậu tôi ở Pháp.
"Cậu ơi," giọng tôi run run.
"Vân Quyên? Sao vậy cháu? Có chuyện gì à?" Giọng nói ấm áp của cậu truyền qua điện thoại, khiến tôi cảm thấy an lòng hơn một chút.
"Cậu... Cháu muốn sang Pháp với cậu."
Đầu dây bên kia im lặng một lúc. "Hoài Phong lại bắt nạt cháu à?"
Nước mắt tôi lại rơi. "Cháu không muốn ở đây nữa, cậu ơi. Cháu mệt mỏi lắm rồi."
"Được rồi, được rồi, đừng khóc. Cậu sẽ sắp xếp mọi thứ. Cháu muốn đi lúc nào?"
"Càng sớm càng tốt."
Tôi cúp máy, trái tim nặng trĩu. Rời đi là lựa chọn duy nhất. Liễu Thị, tập đoàn mà cha mẹ để lại cho tôi, tôi cũng sẽ không cần nữa. Căn biệt thự này, nơi chứa đầy kỷ niệm ngọt ngào và cay đắng của chúng tôi, tôi cũng sẽ bán đi.
Nghiêm Hoài Phong, tôi sẽ trả lại anh cho Thiều Khánh Phương. Từ nay về sau, chúng ta không còn nợ nần gì nhau nữa.
Tôi sẽ xóa sạch mọi dấu vết của anh trong cuộc đời tôi.
Tình yêu của chúng ta, đến lúc phải kết thúc rồi.