ân Quy
, lạnh buốt đến tận xương tủy. Tôi mặc kệ, lảo đảo quỳ xuố
ền của dòng họ Liễu, được chạm khắc tinh xảo với hình ảnh đôi phượng hoàng đ
. Giống như tình yêu của tôi, giống như cuộc đời tôi vậy. Nước mắt tôi lại tuôn
ào lên, dùng hết sức lực còn lạ
ó tiếng
p việc vọng ra từ bên trong. "Bà chủ cũ à? Cậu chủ đã ra
hủ c
hải rồi, tôi không còn là bà chủ của nơi này nữa. Tô
ảnh Nghiêm Hoài Phong đang ôm Thiều Khánh Phương vào lòng, dịu dàng lau nước mắt cho cô t
sức. Tôi ngồi bệt xuống bậc thềm, ôm chặt chiếc áo sơ mi rách nát của cha tôi mà tôi đã kịp vơ lấy
ứa trẻ ngây thơ. Hoài Phong luôn là người che chở cho tôi. Anh ấy đã t
sẽ mãi mãi ở bên e
nhưng người nói ra lời hứa đó giờ đây
. Cơ thể tôi bắt đầu mất dần cảm giác. Mí mắt
hiện trước mặt tôi. Là Nghiêm Hoài Phong. Anh ta đứng đó
n sai à?" Giọng an
hông còn muốn nói bất cứ điều gì nữa. Sai? Tôi đ
ôi. "Cầm lấy mà che. Đừng để chết c
y lưng bỏ đi, không
thể đau nhức vào lại trong nhà. Không ai
muốn cố gắng hàn gắn lại chiếc hộp sơn mài. Dù nó không thể trở lại
Hoài Phong và Khánh Phương đi xuống từ tầ
ột nụ cười chế giễu thoáng qua trên môi cô ta, nh
"Cái hộp này bị vỡ rồi sao? Tiếc quá. Hay để
nhìn thẳng vào mắt
hơi sững lại. Nhưng cô ta nhanh chóng lấy lại v
việc của mình. Tôi không muốn lãng phí
Phong lại vang lên. "Khánh Phương có lòn
t lấy chiếc hộp từ tay tô
vào lòng. Đây là thứ cuối cùng của cha mẹ t
ng đầu!" Hoài
y anh ta, giọng nũng nịu. "Chắc là chị Quyên không tin
p từ tay tôi. Tôi quyết không b
hiệu cho hai tên vệ sĩ đứng gần đó
giữ chặt hai tay tôi ra sau lưng, người kia bẻ nh
uông tôi ra!" Tôi la
ên, ngón tay út của tôi như bị gãy lìa. Cơn đau
vào tay Thiề
ẩy ngã x
ng. "Chị Quyên, thấy chưa, chỉ cần chị nghe
nó như một chiến lợi phẩm. Rồi, với một
oan
rên nền gạch hoa cương lạnh lẽo. Âm thanh đó, còn sắc nhọn hơn cả tiế
ùng của tôi, đã ho