ân Quy
bước chân ngoài hành lang. Tiếng giày da cao cấp nện trên sàn
bật mở mà khô
hánh Phương, người đang nép vào lòng
cau mày nhìn chiếc vali mở toang
, cố gắng che giấu ý định thật sự của mình. "Phòn
uét qua căn phòng, rồi dừng lại trên mặt tôi. "Đừng gi
i lạnh toát. Tôi biết, nếu anh ta phát hiện ra kế
ôi cúi đầu,
Anh ta quay sang người giúp việc đang đứng ở cửa. "Dì Lan, dọn dẹp phòn
i tôi. Chiếc hộp gỗ nhỏ tôi đang cầm trên tay r
ng
là nơi thiêng liêng nhất trong căn nhà này, là nơi
giọng lạc đi vì kinh hoàn
ửa, hai tay dang ra như để bảo
hòng thờ của cha mẹ
ng ngắt lời. "Khánh Phương thích vẽ, cô ấy cần một k
nói run rẩy, đầy vẻ đáng thương. "Anh Phong, hay thôi đi ạ. Em vẽ ở đâu cũng
a. Rồi anh ta quay sang tôi, sự dịu dàng đó lập tức biến mất, chỉ còn lại sự tàn nhẫn. "Vân Quyên
i người giúp việc. "C
gào lên, cố gắng dùng thân
Nghiêm Hoài Phong. Hai người phụ nữ lực lưỡng
hòng thờ b
ủa cha mẹ tôi được đặt ngay ngắn trên bàn thờ, khói hương vẫn còn lượn l
tôi ra!" Tôi vùng v
g vô
hất đổ lư hương. Bức ảnh cưới của cha mẹ tôi bị ném xuống sàn, khung kính vỡ tan tà
thước phim quay
ã mất tất cả rồi. Ngay cả nơi tưởng nhớ cuối
hánh Phương bước đến gần, giọng nói đầy v
từ khung ảnh của cha mẹ tôi. "Chỉ là
ức ảnh duy nhất còn nguyên vẹn của gia đình tôi. Một
ta che miệng, đôi mắt
lấn át cả nỗi đau. Tôi đứng ph
t đ
dám đánh cô ta. Cô ta loạng choạng, r
n... sao chị
Phong chỉ kịp nhìn thấy cảnh tôi
ầu vì giận dữ. Anh ta không nói một lời nào, chỉ
ôi la hét, cố gắng bấu víu vào bất cứ thứ
ơn mưa rào nhiệt đới bất chợt
mài mà cha tôi tặng, kỷ vật quý giá nhất của gia đình
cô ấy?" Giọng anh ta gầm lên tron
au đến chết lặng. Anh ta không hỏi lý do, không cần biết sự thật. Anh ta chỉ tin và
i của mình đi!" Anh ta lạnh lùng ra
a và trái tim tan nát. Những người giúp việc, những người đã từng cung kính gọi tôi là "
trái c
, một lần nữa, s