ân Quy
ảnh vỡ như một nhát dao đâm sâu vào lồng ngực tôi. Thời gian như ngưng đọn
hặt những mảnh gỗ vô hồn. Vô ích. Chúng đã vỡ nát, k
ơng che miệng, đôi mắt mở to, giả vờ kinh ngạc. "Tay
hắt đầu lên, ánh mắt căm hận nhìn chằm chằm vào kẻ thủ ác. Cơn thị
t đ
y còn kịch tính hơn lần trước. Cô ta ôm lấy cánh t
của cô ta che mắt. Anh ta lao tới, đỡ lấy "người
uyên! Cô đi
gười giúp việc: "Dọn
ối cùng của ký ức. Nhưng không ai nghe tôi. Họ nhanh chóng
ôi không quan tâm đến mùi hôi thối, không quan tâm đến những mảnh vỡ sắc nhọn có thể làm
của Thiều Khánh Phương vang lên sau lưng tôi. "Cha mẹ cô mà t
ạm đến giới hạn
đôi mắt đỏ ngầu.
o cô ta. "Cô không có tư
m!" Cô ta lại hét lên thất thanh,
g cho tôi một cái tát t
ng đất không thương tiếc. "Cô
t!" Anh ta ra lệnh cho đám vệ
t thự này có một nơi như vậy s
rói tôi vào một chiếc ghế kim loại lạnh lẽo. Những
gương mặt không một chút cảm
nụ cười méo xệch.
ôi," anh ta nói, rồi
, toàn thân đau đớn như bị hàng ngàn mũi kim châm c
lỗi c
chặt răng
g bị nướng chín. Ký ức về những ngày tháng ngọt ngào xưa kia chợt ùa về, xen lẫn với nỗi đau thể xác tột c
tôi gần như ngất đi, Hoài
nói, giọng điệu ghê tởm như
không còn một chút sức lực. Vết thương cũ v
g nghĩ, chỉ cần tôi nhẫn nhịn, chỉ cần tôi lùi bước, mọi chuyện sẽ ổn thỏa. Nhưng t
chết. Hy vọn
ã thành công rồi. Anh đã
Tôi sẽ không chết một cách vô ích như kiếp
ến anh phả