ân Quy
ấy báo cho tôi biết về một buổi triển lãm nghệ thuật của một họa sĩ người Pháp nổi tiếng sắp diễn ra tại trung tâm thành phố.
ng khí trong lành, một chút gì đó để thoát
hạm mặt Nghiêm Hoài Phong và Thiều Khánh P
ng Khánh Phương đã nhanh
i khoác tay tôi một cách thân mật, như thể chúng tôi là chị
tay cô ta ra. "Tôi
đáng thương. "Chị... em chỉ muốn đi cùng chị
n, em đừng có quá đáng. Khánh Phư
y đe dọa. "Đi cùng cô ấy. Đừng
ch nào khác là phải đi cùng họ. Khánh Phương
m. Khánh Phương liên tục nói nh
. Quần áo thì cũ kỹ, mặt mũi thì xanh xao. Cò
g, không t
đã ôm em cả đêm. Anh ấy nói, anh ấy ch
đã chết rồi, những lời này khô
Cô ta bắt đầu nghĩ ra trò mới. Chúng tôi đang đứng trước
p quá," cô ta nói, rồi đột nhiên giả
bằng, lao thẳn
ầm
ắc nhọn vỡ tan, găm sâu vào da thịt tôi. Cơn đau dữ dội ập đến,
phía tôi. Trong một khoảnh khắc, tô
g kh
Thiều Khánh Phương hét lên, ôm lấy c
tức chuyển sang cô ta. Anh ta vội
o không?
ồn tại. Anh ta bế người phụ nữ của mình, vội vã rời đi, bỏ lại tôi một mìn
nh ta khuất dần, một nụ c
u ngốc. Mày vẫn còn hy vọng
ã kết thú