ân Quy
. Máu từ những vết cắt vẫn không ngừng chảy, nhuộm đỏ cả chiếc váy
ta đã bỏ mặc tôi để
i tên vệ sĩ của Hoài Phong xuất hiện. Tô
một con vật. Lưng tôi cọ xát trên nền nhà đầy mảnh
y? Buông tôi ra!" Tô
gì, chỉ tiếp
ài Phong đã cuống cuồng bế tôi lên, vội vã đưa tôi đến bệnh viện, mặt anh ta cắt k
i tôi như sinh mệnh, giờ đây lại đ
ức để chống cự
trong bệnh viện. Toàn thân đau nhức, nh
nh, cô ấy dịu dàng hỏi: "Cô cảm thấy
ời
hát. "Tôi không
t thương cảm. Đúng lúc đó,
ài Phong
tanh, không một chút quan tâm đế
rất hoảng sợ," anh ta nói, giọng điệu đầy trách móc. "
hông hỏi tôi có đau không, không hỏi tôi có sao không. Anh ta chỉ
ô ta đã xô ngã tôi! Anh không thấy tôi
lên. "Tôi đã thấy hết rồi. Cô ghen t
ải nhìn thẳng vào mắt anh ta. "Liễu Vân Quyê
n và phẫn uất. Tôi đã giải t
ệnh cho đám vệ sĩ. "Tôi muốn cô ta p
ôi hét lên
i tay tôi. Máu lại túa ra. Họ lôi tôi ra khỏi giường, mặc cho
khỏi bệnh viện,
mặt Hoài Phong và Khánh Phương, người đang ngồi
oài Phong lạnh
y thách thức. Tôi không làm
" Anh ta gầm lên, gi
. Nhưng một tên vệ sĩ đã dùng chân đạp
đau đớn hơn cả những
ánh mắt của một vị vua đang nhìn xu