ân Quy
tấm lưng vẫn cố gắng giữ thẳng, dù cho mỗ
giọng khàn đặc nhưng kiên q
dậy, ánh mắt tối sầm lại. "Được. Nếu cô đã muốn như vậy, thì cứ q
dịu dàng nói: "Chúng ta vào trong nghỉ ng
cửa lại, bỏ mặc tôi quỳ một mì
những vết thương càng thêm nhức nhối. Tôi đói, khát, và kiệt s
a, có lẽ là để đi ăn tối. Khánh Phương mặc một chiếc váy lụa mỏng m
i, chị Quyên vẫn còn ở đây sao?" Cô ta bước tới, giả vờ lo lắng. "Chị có mệt
g muốn nhìn thấy bộ m
ay ra chạm vào tôi, nhưng
chạm v
ại gầm lên. "Cô lại dám h
ôi để lại, bay từ trên lầu xuống. Nó là một con chim rất thông minh, có thể nhại
lên vai tôi, cọ cọ cái đầu
nhại lại giọng của Thiều Khánh Phương. Đó là những lời mà
mét. "Con chim chết tiệt này! Anh Phon
Vân Quyên, mày chỉ là một co
ra hiệu cho vệ sĩ. "
lấy con sáo. "Nó là kỷ vật của cha mẹ
Phong, em xin anh, đừng làm hại nó. Nó l
t đầu khóc lóc, níu lấy tay anh ta. "Anh Phong, nó mổ em,
một lần nữa che mờ l
anh ta lạnh
hô
sáo từ tay tôi. Tôi nhìn
ắc
cổ gãy vang
, đã chết. Nó nằm yên trong lòng bàn tay của
hông còn nhìn thấy gì nữa. Chỉ có hình ảnh con sáo nhỏ bé nằm
đã kế