Anh ta bỏ mặc tôi đứng một mình trước lễ đường. Lý do của anh ta ư? Hạ Vy, người phụ nữ kia, được cho là đang chết dần vì một khối u não. Sau đó, anh ta ép tôi phải hiến nhóm máu hiếm của mình để cứu cô ta, cho giết con mèo yêu quý của tôi để chiều theo những ý muốn tàn nhẫn của cô ta, và thậm chí bỏ mặc tôi chết đuối, bơi thẳng qua tôi để kéo cô ta lên khỏi mặt nước trước.
Lần cuối cùng anh ta bỏ mặc tôi cho đến chết, là khi tôi đang ngạt thở trên sàn bếp, lên cơn sốc phản vệ vì đậu phộng mà Hạ Vy đã cố tình bỏ vào thức ăn của tôi. Anh ta đã chọn đưa cô ta đến bệnh viện vì một cơn co giật giả thay vì cứu mạng tôi.
Cuối cùng tôi cũng hiểu ra. Anh ta không chỉ phản bội tôi, anh ta sẵn sàng giết tôi vì cô ta.
Khi tôi nằm hồi phục một mình trong bệnh viện, cha tôi gọi đến với một đề nghị điên rồ: một cuộc hôn nhân hợp đồng với Đăng Khoa, một CEO công nghệ ẩn dật và quyền lực. Trái tim tôi đã là một thứ trống rỗng, chết lặng. Tình yêu là một lời nói dối. Vì vậy, khi ông hỏi liệu có cần thay đổi chú rể không, tôi nghe thấy chính mình nói: "Vâng. Con sẽ lấy anh ấy."
Chương 1
Vũ Hạ An và Khôi Nguyên từng được cho là một câu chuyện tình yêu thế kỷ. Mười năm, một thập kỷ của những ký ức chung kéo dài từ buổi vũ hội trung học đầy lo lắng đến chính khoảnh khắc này, đứng trên lối đi của lễ đường. Hạ An, một nhà thiết kế kiến trúc tài năng, thậm chí đã tự tay thiết kế nhà nguyện xinh đẹp này, một minh chứng cho tương lai mà cô tin rằng họ đang cùng nhau xây dựng. Khôi Nguyên, một nhà phát triển bất động sản thành đạt, là người đàn ông đã là điểm tựa, là nửa kia của cô từ khi họ còn là những thiếu niên.
Mối liên kết của họ từng là một huyền thoại ở địa phương. Khôi Nguyên, chàng cầu thủ bóng đá nổi tiếng, chỉ để mắt đến một Hạ An trầm lặng và thông minh. Anh đã theo cô vào cùng một trường đại học, ủng hộ cô vượt qua những kỳ thi kiến trúc gian khổ, và ăn mừng mọi thành công của cô như thể đó là của chính mình. Anh là người đàn ông, sau một cuộc cãi vã nhỏ vào năm thứ ba đại học, đã lái xe ba tiếng đồng hồ trong một trận bão tuyết chỉ để để lại một bông hoa dành dành duy nhất—loài hoa yêu thích của cô—trên ngưỡng cửa nhà cô với một mảnh giấy ghi: "Thế giới của anh lạnh lẽo khi không có em." Trong mười năm, anh đã là cả thế giới của cô.
Thế giới hoàn hảo đó bắt đầu rạn nứt sáu tháng trước. Nó bắt đầu một cách tinh vi. Khôi Nguyên, người luôn như một cuốn sách mở, trở nên kín đáo hơn với chiếc điện thoại của mình. Anh bắt đầu làm việc muộn, viện cớ áp lực từ một dự án phát triển mới. Hạ An, tin tưởng và bận rộn với kế hoạch đám cưới của họ, cho rằng đó là do căng thẳng. Cô thậm chí còn cảm thấy một chút tội lỗi vì đã không ủng hộ anh nhiều hơn.
Cơn địa chấn thực sự đầu tiên đến vào một tối thứ Ba. Khôi Nguyên đang ở trong phòng tắm, và chiếc điện thoại của anh, để trên bàn cạnh giường, rung lên không ngớt. Đó là một phản xạ, không phải sự nghi ngờ, đã khiến cô liếc nhìn màn hình. Một chuỗi thông báo từ một số lạ. Bụng cô thắt lại. Cô tự nhủ đó không là gì cả, chỉ là chuyện công việc. Nhưng một cảm giác lạnh lẽo len lỏi khắp người cô.
Cuối tuần đó, khi đang tìm một tài liệu trên máy tính xách tay của anh, cô thấy một thư mục không khóa trên màn hình. Tên của nó rất vô hại: "Dự án H.V." Sự tò mò, một thứ xấu xí, gặm nhấm mà cô đã không cảm thấy trong một thập kỷ, đã khiến cô nhấp chuột.
Đó không phải là bản thiết kế hay dự toán tài chính. Đó là một album ảnh. Hàng trăm bức ảnh của một người phụ nữ mà Hạ An chưa từng thấy trước đây. Một người phụ nữ với đôi mắt sáng, hoạt bát và nụ cười dường như thắp sáng mọi khung hình. Cô ta đang cười trên một chiếc thuyền, nhâm nhi cà phê tại một quán cà phê mà Hạ An và Khôi Nguyên thường lui tới, thậm chí còn tạo dáng tinh nghịch trong nơi rõ ràng là văn phòng của Khôi Nguyên. Những bức ảnh gần đây nhất được ghi ngày chỉ vài ngày trước.
Một tệp văn bản riêng chứa các cuộc trò chuyện của họ. Tay Hạ An run rẩy khi cô đọc.
"Hạ Vy, em như một ngọn lửa hoang dại. Anh không thể rời mắt."
"Lại nghĩ về em. Nụ cười của em cứ ám ảnh trong đầu anh."
"Cô ấy... chỉ là sự quen thuộc. An toàn. Còn em... em là tất cả những gì còn lại."
Hạ An như chết lặng. Hạ Vy. Cái tên xa lạ, nhưng giờ đây nó như bị khắc sâu vào não cô. Cô cuộn lại các email gần đây của Khôi Nguyên. Cô ta ở đó. Hạ Vy. Người tổ chức đám cưới của họ. Người phụ nữ mà chính Hạ An đã thuê ba tháng trước, bị quyến rũ bởi sự hiệu quả và tính cách hoạt bát của cô ta. Người phụ nữ có quyền truy cập vào mọi chi tiết trong cuộc sống của họ.
Nhìn lại, tất cả các dấu hiệu đều ở đó, gào thét vào mặt cô. Sự quan tâm đột ngột của Khôi Nguyên đến các chi tiết đám cưới, tham dự các cuộc họp mà trước đây anh gọi là "lãng phí thời gian". Những cái nhìn kéo dài của anh vào Hạ Vy trong các buổi tư vấn, mà Hạ An đã nhầm tưởng là sự đánh giá đơn giản về công việc của cô ta. Cách anh bắt đầu sử dụng những cụm từ và câu đùa không phải của mình, những cụm từ mà bây giờ cô thấy được gõ ra trong tin nhắn của anh cho Hạ Vy. Tình yêu mà anh từng dành trọn cho Hạ An giờ đây đang bị hút cạn, chuyển hướng sang một người khác.
Đêm đó, cô đối mặt với anh. Những bức ảnh đang mở trên màn hình máy tính xách tay khi anh bước vào phòng ngủ của họ. Anh nhìn thấy chúng, và sắc mặt anh tái đi.
"Cô ta là ai, Khôi Nguyên?" Giọng Hạ An chỉ còn là tiếng thì thầm.
Anh im lặng một phút dài, đau đớn. Một phút mà mười năm tin tưởng đã vỡ tan thành bụi.
"Anh... Anh đã bị cuốn đi, Hạ An," cuối cùng anh nói, giọng căng thẳng. "Đó chỉ là một chuyện nhất thời."
"Một chuyện nhất thời? Có hàng trăm bức ảnh. Anh nói với cô ta rằng tôi là 'an toàn' trong khi cô ta là 'tất cả những gì còn lại'!" Những lời nói như axit trong miệng cô.
"Cô ấy quá... sống động," anh lắp bắp, nhìn đi chỗ khác, không thể đối mặt với cô. "Khác biệt. Đó là một sai lầm. Một sự hấp dẫn ngu ngốc, thoáng qua. Nó không có ý nghĩa gì cả."
Hạ An cảm thấy một cơn buồn nôn trào dâng. Toàn thân cô lạnh toát. "Vậy, anh chọn ai?" cô hỏi, lời tối hậu thư treo lơ lửng trong không khí, nặng nề và cuối cùng.
Anh nhìn cô lúc đó, khuôn mặt là một chiếc mặt nạ tội lỗi. "Là em, Hạ An. Đương nhiên là em. Luôn luôn là em."
Anh thề rằng mọi chuyện đã kết thúc. Anh thề đó chỉ là một sự say mê ngu ngốc đã vượt quá tầm kiểm soát, rằng anh chưa bao giờ lừa dối về thể xác, rằng anh đã bị mờ mắt bởi sự mới lạ. Để chứng minh, anh lấy điện thoại của mình, và ngay trước mặt cô, xóa số của Hạ Vy và tất cả các bức ảnh. Anh ôm Hạ An, cầu xin sự tha thứ, hứa hẹn rằng toàn bộ tương lai của anh là với cô và chỉ với cô mà thôi.
Một phần trong cô, phần logic, tự trọng, gào thét bảo cô hãy rời đi. Nhưng phần còn lại, phần đã yêu người đàn ông này một phần ba cuộc đời mình, lại tuyệt vọng muốn tin anh. Cô đã chọn tin anh. Cô chôn vùi nỗi đau và sự phản bội, tự nhủ rằng mọi mối quan hệ lâu dài đều có thử thách của nó. Đây là của họ. Họ sẽ vượt qua. Họ vẫn sẽ kết hôn.
Một tuần sau, Khôi Nguyên đến gặp cô với một đề nghị kỳ lạ.
"Hạ Vy đã gọi cho anh," anh nói, giọng điệu cố tỏ ra bình thường. "Cô ấy đã xin lỗi về mọi thứ. Cô ấy cảm thấy rất tồi tệ. Cô ấy là một người tốt, Hạ An, cô ấy chỉ... đã mắc sai lầm."
Hạ An không nói gì, trái tim cô cứng lại.
"Người chủ hôn của chúng ta đã phải hủy bỏ vì một trường hợp khẩn cấp của gia đình," anh tiếp tục. "Anh đang nghĩ... nếu chúng ta để Hạ Vy làm điều đó thì sao? Đó sẽ là một cách để cho thấy không có sự oán giận nào. Một cách để tất cả chúng ta chính thức bước tiếp, để đóng lại chương đó ngay trước khi chúng ta bắt đầu chương mới của mình."
Đề nghị này quá kỳ quặc, quá vô duyên, đến nỗi Hạ An không nói nên lời. Một nỗi sợ hãi lạnh lẽo bao trùm lấy cô. Cô muốn hét lên, muốn hỏi anh có điên không. Nhưng nhìn vào khuôn mặt tha thiết của anh, lời cầu xin cho một "khởi đầu trong sạch", cô cảm thấy một sự mệt mỏi tột cùng. Cô đã quá mệt mỏi vì chiến đấu, quá mệt mỏi vì sự nghi ngờ. Có lẽ anh đã đúng. Có lẽ đây là cách duy nhất để thực sự đặt nó lại phía sau. Để người phụ nữ suýt phá hủy họ trở thành người chính thức gắn kết họ lại với nhau. Một chiến thắng biểu tượng cuối cùng.
Chống lại mọi bản năng, cô đồng ý. "Được thôi," cô nói, giọng phẳng lặng. "Để cô ta làm đi."
Làm sao cô có thể ngu ngốc đến vậy? Câu hỏi vang vọng trong tâm trí cô bây giờ, một nhịp trống chế nhạo, không ngừng.
Ở đây, trước lễ đường, trong nhà nguyện cô thiết kế, đứng trước tất cả những người họ quen biết, sự thật kinh hoàng, đầy đủ về sự ngu ngốc của cô đã được phơi bày.
Hạ Vy, mặc một bộ vest màu kem trang nhã, mỉm cười rạng rỡ với đám đông, rồi với Khôi Nguyên. Âm nhạc đã dâng lên rồi tắt dần. Không khí đặc quánh sự mong chờ.
"Khôi Nguyên," Hạ Vy bắt đầu, giọng cô trong trẻo và vang vọng khắp nhà nguyện im lặng, "anh có đồng ý... lấy em không?"
Một vài tiếng cười khúc khích bối rối lan truyền trong đám khách. Một sự nhầm lẫn đơn giản. Một sai lầm lo lắng của người chủ hôn. Hạ An cố gắng nở một nụ cười gượng gạo, căng thẳng, chờ đợi Khôi Nguyên cười cho qua chuyện, sửa lại lời cô ta, quay sang Hạ An và nói lời thề của mình.
Nhưng Khôi Nguyên không cười.
Anh thậm chí không nhìn Hạ An.
Ánh mắt anh chỉ dán chặt vào Hạ Vy. Và trong mắt anh, Hạ An không thấy sự bối rối, không thấy sự thích thú, mà là một đại dương cảm xúc trần trụi, không che giấu. Một cái nhìn khao khát và ngưỡng mộ sâu sắc đến mức nó cướp đi hơi thở của cô. Đó là cái nhìn anh từng dành cho cô, nhưng mãnh liệt hơn gấp ngàn lần.
Thế giới dường như chậm lại. Những tiếng thì thầm bối rối của khách mời mờ dần thành một tiếng gầm âm ỉ. Tất cả những gì Hạ An có thể thấy là vị hôn phu của mình, người đàn ông cô đã yêu một thập kỷ, đang nhìn một người phụ nữ khác như thể cô ta là người duy nhất trên trái đất.
Rồi, anh cất tiếng. Giọng anh chắc nịch, rõ ràng, và hoàn toàn tàn khốc.
"Anh đồng ý."
Một tiếng hít hà kinh ngạc đồng loạt vang lên khắp nhà nguyện. Mắt Hạ Vy đẫm lệ, một nụ cười chiến thắng, rực rỡ nở trên khuôn mặt cô ta. Cô ta đưa tay ra, bàn tay run rẩy.
"Khôi Nguyên," cô ta thở ra. "Đưa em đi khỏi đây. Làm ơn, chỉ cần đưa em đi."
Ánh mắt Khôi Nguyên thoáng lướt qua Hạ An trong một giây ngắn ngủi. Có một tia gì đó—tội lỗi, có lẽ là thương hại—nhưng nó biến mất nhanh như khi nó đến, được thay thế bằng một vẻ quyết tâm nghiệt ngã. Anh nắm lấy bàn tay đang chìa ra của Hạ Vy, những ngón tay họ đan vào nhau như thể họ mới là người thuộc về nhau.
Anh quay lưng lại với Hạ An. Với mười năm của họ. Với tương lai của họ.
"Khôi Nguyên, không," Hạ An thì thầm, những lời nói nghẹn lại trong cổ họng. Cô với lấy anh, những ngón tay cô chạm vào tay áo tuxedo của anh. "Khôi Nguyên, đừng có làm thế. Đừng có đi."
Cái chạm của cô khiến anh dừng lại trong một phần nghìn giây. Nhưng rồi anh giật tay ra như thể cái chạm của cô làm anh bỏng. Không một cái nhìn nào khác, anh dẫn Hạ Vy đi xuống lối đi, qua những người bạn và gia đình đang sững sờ của họ, và ra khỏi cánh cửa gỗ sồi nặng nề của nhà nguyện, để lại Hạ An một mình trước lễ đường.
Sự im lặng theo sau đó là tuyệt đối, một sức nặng nghiền nát. Mùi hoa dành dành từ bó hoa của cô đột nhiên trở nên buồn nôn. Những mái vòm tuyệt đẹp mà cô đã thiết kế giờ đây cảm thấy như chúng đang đóng lại, làm cô ngạt thở.
Rồi, một âm thanh phá vỡ sự tĩnh lặng. Đó là một tiếng cười. Một âm thanh vỡ vụn, cuồng loạn mà cô mơ hồ nhận ra là của chính mình. Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt cô, hòa lẫn với tiếng cười gớm ghiếc, đau đớn. Tất cả chỉ là một trò đùa. Cuộc sống của cô, tình yêu của cô, sự tin tưởng của cô—tất cả chỉ là một trò đùa ngoạn mục, nhục nhã.
Mẹ cô, khuôn mặt là một cơn bão của sự giận dữ và kinh hoàng, lao lên lễ đường. "Thằng khốn đó! Thằng khốn nạn tuyệt đối!" bà rít lên, vòng tay ôm lấy cơ thể run rẩy của Hạ An.
Cha cô ở ngay sau bà, vẻ mặt nghiêm nghị. Ông nhìn qua Hạ An, đôi mắt ông quét qua đám đông cho đến khi chúng dừng lại ở một người đàn ông đang ngồi lặng lẽ ở hàng ghế sau—Đăng Khoa, một CEO công nghệ ẩn dật và vô cùng quyền lực, một người quen của gia đình mà công việc kinh doanh của ông và cha Hạ An có một số giao dịch. Anh là một người đàn ông ít nói nhưng có ảnh hưởng vô cùng lớn.
"Đăng Khoa," cha Hạ An gọi to, giọng ông cắt ngang sự hỗn loạn. "Gia đình họ Vũ nợ cậu một ân huệ. Và chúng tôi có một cô dâu. Có lẽ... chúng ta đổi chú rể?"
Đề nghị này thật điên rồ, một biện pháp cứu vãn danh dự tuyệt vọng sinh ra từ cú sốc và cơn thịnh nộ thuần túy. Nhưng đối với Hạ An, đang đứng trong đống đổ nát của cuộc đời mình, nó nghe như chiếc phao cứu sinh duy nhất trong một biển nước đang nhấn chìm. Trái tim cô là một thứ chết lặng, trống rỗng trong lồng ngực. Tình yêu là một lời nói dối. Lời thề là một trò đùa. Không có gì quan trọng nữa.
"Vâng," cô nghe thấy chính mình nói, giọng cô không còn chút cảm xúc nào. "Con sẽ lấy anh ấy."
Cha mẹ cô thở phào nhẹ nhõm. Cha cô ngay lập tức bắt đầu sắp xếp, giọng ông trầm và khẩn cấp khi nói chuyện với trợ lý của Đăng Khoa.
Hạ An tê liệt khi mẹ cô dẫn cô đi, trở lại phòng cô dâu. Trở lại ngôi nhà cô đã chia sẻ với Khôi Nguyên, một ngôi nhà giờ đây cảm thấy như một lăng mộ. Cô xé toạc chiếc váy ren tuyệt đẹp, biểu tượng của những giấc mơ tan vỡ của mình, và để nó rơi xuống sàn thành một đống lụa trắng và sự sỉ nhục. Cô bắt đầu thu dọn một chiếc túi một cách máy móc, ném vào quần áo, máy tính xách tay, bất cứ thứ gì chỉ thuộc về cô. Cô phải ra khỏi đây. Cô phải xóa mọi dấu vết của mình khỏi nơi này.
Ngay khi cô kéo khóa vali, cửa trước bật mở.
Đó là Khôi Nguyên.
Anh trông kiệt sức, khuôn mặt tái nhợt và căng thẳng, nhưng sự tuyệt vọng điên cuồng đã biến mất, được thay thế bằng một nỗi đau buồn nặng nề, u ám. Anh lao về phía cô, vòng tay dang rộng.
"Hạ An, anh xin lỗi, anh vô cùng xin lỗi," anh nói, giọng anh đặc quánh một nỗi đau mà, trong một giây kinh hoàng, cô gần như đã tin. "Để anh giải thích."
Cô lùi lại khỏi cái chạm của anh, toàn bộ cơ thể cô co rúm lại. "Giải thích?" cô lặp lại, giọng cô lạnh như băng. "Có gì để giải thích, Khôi Nguyên? Anh bỏ tôi ở lễ đường vì người tổ chức đám cưới của chúng ta. Tôi nghĩ điều đó khá rõ ràng rồi."
"Không, em không hiểu," anh cầu xin, mắt anh đẫm lệ. "Hạ Vy... cô ấy bị bệnh, Hạ An. Cô ấy đang chết."
Hạ An nhìn anh, bối rối.
"Cô ấy có một khối u não," anh nghẹn ngào, những lời nói tuôn ra. "U nguyên bào thần kinh đệm. Các bác sĩ... họ cho cô ấy ba tháng, có thể ít hơn. Cô ấy nhận được chẩn đoán cuối cùng sáng nay. Cô ấy đã hoảng loạn. Tại đám cưới, khi cô ấy nói điều đó... đó là một tiếng kêu cứu. Cô ấy nói với anh đó là ước nguyện cuối cùng của cô ấy, chỉ để nghe anh nói 'Anh đồng ý' với cô ấy một lần. Chỉ một lần thôi. Làm sao anh có thể nói không, Hạ An? Làm sao anh có thể từ chối một người phụ nữ đang hấp hối ước nguyện cuối cùng của cô ấy?"
Anh nhìn cô, khuôn mặt anh là một bức chân dung của sự đau khổ chân thành, xé lòng. Anh đang cầu xin cô hiểu, để thấy sự cao thượng trong sự phản bội tàn nhẫn của anh. Anh đang yêu cầu cô hoãn đám cưới của họ, để anh dành những tháng cuối cùng của cuộc đời Hạ Vy bên cạnh cô ta, để cho anh hành động "từ bi" này.
Hạ An nhìn vào mắt người đàn ông cô đã yêu mười năm, và lần đầu tiên, cô thấy được chiều sâu của sự yếu đuối của anh. Anh đã yêu Hạ Vy. Cô đã thấy điều đó trong mắt anh ở lễ đường. Câu chuyện này, câu chuyện bi thảm, điện ảnh hoàn hảo về một ước nguyện cuối cùng, không gì khác hơn là một cái cớ tiện lợi. Đó là một cách để anh có được cả hai—đóng vai người hùng cho tình yêu mới của mình trong khi giữ vị hôn thê tận tụy của mình ở chế độ chờ. Anh đang dệt một mạng lưới dối trá không chỉ để bẫy cô, mà còn để thuyết phục chính mình về sự công chính của mình.
Nếu cô biết lúc đó, trong khoảnh khắc đó, mức độ lừa dối thực sự của Hạ Vy và khả năng tàn nhẫn của Khôi Nguyên, cô đã cười vào mặt anh và bỏ đi mãi mãi. Cô đã thấy rằng tình yêu của anh dành cho Hạ Vy là một cái hố không đáy mà anh sẵn sàng ném Hạ An vào, hết lần này đến lần khác.
Nhưng cô không biết. Cô chỉ thấy người đàn ông cô yêu, đang khóc, bị giằng xé giữa quá khứ của mình và một tương lai bi thảm, bịa đặt. Và trong khoảnh khắc yếu đuối đó, cô đã do dự.
Sự do dự đó là khởi đầu cho sự sa ngã của cô vào địa ngục.
Ngay lúc đó, điện thoại của anh reo lên, chói tai và đòi hỏi. Đầu Khôi Nguyên ngẩng phắt lên, vẻ mặt anh ngay lập tức chuyển sang hoảng loạn tột độ.
"Vâng? Có chuyện gì vậy?" anh gắt vào điện thoại. "Ý cô là cô ấy đang chảy máu? Tôi đang trên đường đến!"