"Tại sao lại đối xử với ta như vậy..." Thiếu nữ trừng lớn đôi mắt, như muốn khắc ghi tất cả những kẻ làm chuyện ghê tởm này vào tận sâu trong trí nhớ.
Bàn tay thô ráp của người nam nhân lần mò từng tấc trên cơ thể nàng, cười nham hiểm: "Đừng trách bọn ta nhé, đây là lệnh của Đại tiểu thư, bọn ta không dám không nghe lời nàng ấy."
"Ngươi ngoan ngoãn một chút, bọn ta sẽ nhẹ nhàng thôi, ha ha..."
Trong lòng thiếu nữ càng lúc càng tuyệt vọng, Dạ Thiên Kiêu, Dạ thị... Nàng ghi nhớ hết thảy những kẻ hại mình, sau đó lựa chọn cắn lưỡi tự vẫn.
"Chết tiệt! Sao lại chết rồi?! Nó chết rồi thì chúng ta còn chơi thế nào được nữa!"
"Mau, tranh thủ lúc xác nó còn ấm, lấy đi lần đầu của nó cái đã..."
Gió lạnh gào thét, một luồng khí đen không biết từ đâu lặng lẽ tỏa ra trong không khí, dần dần quấn chặt lấy cơ thể thiếu nữ, cuối cùng tràn vào trong cơ thể nàng.
Một lúc sau, đôi mắt trống rỗng của thiếu nữ bỗng nhiên chuyển động.
Gã nam nhân đang ngồi trên người nàng còn chưa kịp phản ứng, đã bị nàng dùng hết sức bóp chặt cổ, còn chưa kịp kêu thảm một tiếng đã bị bẻ gãy xương cổ, tắt thở tại chỗ!
"Cái gì?!"
Tên nam nhân còn lại thấy đồng bọn bị bóp chết, mặt trắng bệch, muốn xoay người bỏ chạy, nha đầu này chẳng phải là phế vật sao? Đâu ra sức mạnh giết người thế này?!
Nhưng thiếu nữ không cho hắn cơ hội, đá văng xác chết trên người, nhanh chóng nhặt lấy một hòn đá dưới chân, ném mạnh vào sau gáy tên nam nhân đó.
Hòn đá ném trúng đích, tên đó ngã vật xuống, còn chưa kịp bò dậy thì nàng đã nhào tới, cầm hòn đá nhọn liên tiếp đập mạnh lên đầu hắn!
Máu nóng bắn tung tóe, vấy đầy người thiếu nữ.
Cho đến khi đầu tên kia bị đập đến nát bét, không còn hơi thở, Dạ Thừa Phong mới dừng tay, ánh mắt mờ mịt đảo quanh bốn phía.
Đây là... nơi nào?
Vô số ký ức xa lạ ùa vào đầu, khiến Dạ Thừa Phong không nhịn được ôm lấy trán.
Nàng vốn là nữ lính đánh thuê số một ở thế kỷ 26, trong một lần làm nhiệm vụ đã gặp tai nạn, bị bom cao áp nổ chết, linh hồn lại vô tình trùng sinh vào cơ thể một thiếu nữ cùng tên cùng họ ở dị giới này...
Chủ nhân thân xác cũ vốn là Ngũ tiểu thư của Dạ thị, danh môn vọng tộc của Thanh Huyền Quốc ở Nhân giới. Dù thân phận chỉ là con nuôi, nhưng cũng giống các hậu duệ khác của Dạ thị, năm mười tuổi phải tiến hành kiểm tra Huyền Linh, vì không thể ngưng tụ Huyền Linh nên bị gắn mác tuyệt thế phế vật.
Hôm nay, nguyên chủ bị Dạ đại tiểu thư là Dạ Thiên Kiêu sai người ném đến Cô Hồn Sơn, lại còn gọi hai tên nam nhân tới làm nhục nàng. Căm hận tột cùng, thiếu nữ chọn cắn lưỡi tự tử.
Còn Dạ Thừa Phong thì tiếp nhận cơ thể này, được trùng sinh.
Dạ Thừa Phong tiêu hóa xong ký ức trong đầu, thè lưỡi liếm đôi môi khô nứt, cười lạnh lùng: "Thừa Phong, Thừa Phong, cái tên đầy chí hướng như vậy, cuối cùng lại rơi vào kết cục thế này..."
"Nếu đã thế, tôi sẽ thay cô báo thù, khiến những kẻ từng hại cô phải nếm trải cái chết còn thê thảm hơn cả cô!"
Gió lạnh thổi tới, Dạ Thừa Phong hắt hơi một cái, mới phát hiện quần áo trên người mình rách nát tả tơi, âm thầm chửi rủa.
Cũng lúc này, nàng nhận ra quanh người mình quấn lấy những tia khí đen như muốn nuốt chửng lấy mình.
Đây là...
Dạ Thừa Phong cẩn thận cảm nhận, không khỏi kinh ngạc.
Thì ra những luồng khí đen này đều là âm khí!
Bảo sao quanh đây lại có nhiều âm khí đến thế... Thì ra cơ thể này là Cực Âm Chi Thể trong truyền thuyết!
Dạ Thừa Phong xoay xoay cổ tay, trong lòng nảy ra suy đoán, có lẽ Cực Âm Chi Thể này sẽ giúp nàng khai thông con đường tu luyện.
Ngay sau đó, Dạ Thừa Phong cảm nhận được phía trước dường như có thứ đang vẫy gọi nàng.
Có gì đó đang kêu gọi nàng?
Dạ Thừa Phong nhíu mày, men theo con đường đầy xương trắng tiến về phía một hang động phía trước.
Vừa vào trong hang, Dạ Thừa Phong liền thấy một bóng trắng đang ngồi xếp bằng trên tảng đá — là một nam nhân trẻ tuổi, dung mạo tuấn mỹ, mày kiếm mắt sáng, dưới đuôi mắt phải có một nốt ruồi lệ nhỏ xinh, môi mỏng khẽ mím, làn da tái nhợt bệnh tật.
Trên người hắn là chiếc áo bào trắng tinh không vướng bụi trần, ngồi lặng lẽ giữa chốn nghĩa địa tanh mùi máu, tạo thành sự đối lập mạnh mẽ.
Tựa như tiên giáng trần rơi vào địa ngục.
Dạ Thừa Phong đưa mắt nhìn sang y phục của hắn, mắt sáng lên, hiện tại mình áo quần rách nát, vừa hay cần một bộ y phục mới...
Không nói hai lời, thiếu nữ liền giơ tay định lột y phục của hắn...
"Đinh..."
Một chiếc chuông nhỏ từ vạt áo người nam nhân rơi ra.
Dạ Thừa Phong cúi đầu nhìn, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc.
Nàng nhặt chiếc chuông lên ngắm nghía, toàn thân chuông ánh đỏ sẫm, quấn quanh những sợi khí đỏ đen, mặt chuông còn khắc đầu lâu màu vàng.
Dạ Thừa Phong cảm giác chiếc chuông này tuyệt không phải vật tầm thường, không muốn rước họa vào thân.
Đúng lúc ấy, chiếc chuông bỗng rung lên dữ dội, hào quang màu đỏ máu lóe sáng!
Dạ Thừa Phong cảm thấy xương sống tê rần, đầu ngón tay cũng đau nhói, dường như trên chuông mọc ra lưỡi dao, cứa vào tay nàng, vài giọt máu bắn lên chuông.
Một sợi tơ đỏ từ trong chuông phóng ra, xuyên qua chuông, liên kết Dạ Thừa Phong với người nam nhân kia!
Dạ Thừa Phong hoảng hốt muốn ném chuông đi, thì người nam nhân ngồi bất động trên tảng đá bỗng mở bừng mắt!
Chưa kịp để Dạ Thừa Phong phản ứng, năm ngón tay thon dài của hắn đã siết chặt cổ nàng, ấn mạnh xuống đất: "Ngươi là ai?!"