ủa Dạ Như Mặc, Dạ Thiên Kiê
i cười với hai người:
ạ Thiên Kiêu sợ đến mức chân mềm nhũn, tay run r
ta lại
ị ném lên Cô Hồ
. thật sự
ững sờ nhìn Dạ Thừa Phong, mãi
tường, đi đến bên Minh Ngọc, đưa tay đỡ bà
" khiến Minh Ngọ
ờ gọi bà là nương, đâ
rở nên khó tin: "Không! Nàng ta không phải là ma!
t lại không hề có ý cười: "Sao vậy, Nhị thiếu
khí nặng nề nhất, đầy rẫy cô hồn dã quỷ, với loại phế vật ngay cả Huyền
nam nhân hành hạ Dạ Thừa Phong, vậy mà bây
uay sang gọi lớn với Dạ Thiên Kiêu: "Tỷ, tỷ mau bắt l
gọi Dạ Tuần tới, Dạ Thiê
còn sống thì sao chứ? Dạ thị là danh môn vọng tộc của Thanh Huyền Quốc, căn bản không cần đến phế vật khôn
Dạ thị sẽ chứa
hong, đau khổ cầu xin: "Phong Nhi! Đừng cãi nhau với cá
inh Ngọc: "Ta đâu phải người của Dạ gia, bọn h
hừa Phong lại bị Dạ Thiên Kiêu bắt nạt, bèn cắn răn
đứng vững như núi, k
tay Minh Ngọc: "
ng N
êm, thì đúng lúc này, một đạo linh k
thể bình yên trở về Dạ Phủ, trong cơn ph
hỉ là phế vật, chắc chắn kh
khiến Dạ Thiên Kiêu ki
o, nàng khẽ nghiêng đầu né khỏi lưồng linh kh
ã áp sát, giơ chân quét mạnh đá
gì...
o cột gỗ phía sau, lực va chạm quá lớn khiến
khoan đã, thân phá
tóc Dạ Thiên Kiêu, tóc bị kéo mạnh khiến Dạ Thiên Kiêu đau đ
ố
ề, Dạ Thừa Phong đập đầu
iêu kêu thảm, trá
u, giọng lạnh nhạt: "Mới thế này mà Dạ
ng
ang lên từ xa, Dạ Thừa Ph
diện mạo tuấn tú, dù đã bước vào tuổi trung niên nhưng gi
ng thị vệ của Dạ thị và D
, sắc mặt vui mừng: "Phụ t
he Dạ Như Mặc nói Dạ Thừa Phon
uôi, lại không biết tu luyện, chỉ là một kẻ phế
ong lại có thể rời
ư thế, ai vào rồi thì gần n
ề, mà còn sống khỏe mạnh... C
càng thêm sâu thẳm, ông nhìn Dạ Thừa Phong
ng buông tay, mà còn càng nắm
t nụ cười châm chọc lạnh lùng: "Quả là vinh hạnh cho ta, không ngờ lại có t