Tải ứng dụng Hot/Phổ biến
Trang Chủ / Truyện Ngắn / Hôn mê, Tàn ác, và Sự phản bội của Caleb
Hôn mê, Tàn ác, và Sự phản bội của Caleb

Hôn mê, Tàn ác, và Sự phản bội của Caleb

5.0
20 Chương
Đọc ngay

Sau khi hiến tủy để cứu anh trai, một biến chứng hiếm gặp đã khiến tôi hôn mê suốt năm năm. Khi tỉnh lại, tôi phát hiện gia đình đã có người thay thế tôi. Họ có một cô con gái mới, Hạ Vy, một cô gái trông giống hệt tôi. Họ nói với tôi rằng chính sự ghen tuông của tôi với cô ta đã gây ra một vụ tai nạn xe hơi, buộc Hạ Vy và bố mẹ tôi phải đi trốn. Để tôi chuộc lỗi, vị hôn phu của tôi, Minh Quân, và anh trai tôi đã nhốt tôi trong một biệt thự biệt lập suốt ba năm. Tôi là tù nhân của họ, là nô lệ của họ, chịu đựng những trận đòn roi vì tôi tin rằng sự đau khổ của mình là cái giá cho sự an toàn của gia đình. Rồi một bác sĩ nói với tôi rằng tôi bị ung thư phổi giai đoạn cuối. Cơ thể tôi đang suy sụp, nhưng những kẻ hành hạ tôi lại quyết định thực hiện một hành động "nhân từ" cuối cùng—một chuyến đi sinh nhật bất ngờ đến một khu nghỉ dưỡng sang trọng. Ở đó, tôi đã thấy tất cả bọn họ. Bố mẹ tôi, anh trai tôi, vị hôn phu của tôi, và Hạ Vy, sống khỏe mạnh, đang uống sâm panh. Tôi tình cờ nghe được kế hoạch của họ. Sự tra tấn của tôi không phải là để chuộc tội. Đó là một "bài học" để hủy hoại tôi. Cả cuộc đời tôi đã trở thành một trò đùa tàn nhẫn. Vì vậy, vào ngày sinh nhật của mình, tôi đã đi đến cây cầu cao nhất trên đảo, để lại tờ giấy chẩn đoán bệnh và một đoạn ghi âm lời thú tội của Hạ Vy, rồi nhảy xuống.

Mục lục

Chương 1

Sau khi hiến tủy để cứu anh trai, một biến chứng hiếm gặp đã khiến tôi hôn mê suốt năm năm.

Khi tỉnh lại, tôi phát hiện gia đình đã có người thay thế tôi. Họ có một cô con gái mới, Hạ Vy, một cô gái trông giống hệt tôi.

Họ nói với tôi rằng chính sự ghen tuông của tôi với cô ta đã gây ra một vụ tai nạn xe hơi, buộc Hạ Vy và bố mẹ tôi phải đi trốn. Để tôi chuộc lỗi, vị hôn phu của tôi, Minh Quân, và anh trai tôi đã nhốt tôi trong một biệt thự biệt lập suốt ba năm. Tôi là tù nhân của họ, là nô lệ của họ, chịu đựng những trận đòn roi vì tôi tin rằng sự đau khổ của mình là cái giá cho sự an toàn của gia đình.

Rồi một bác sĩ nói với tôi rằng tôi bị ung thư phổi giai đoạn cuối. Cơ thể tôi đang suy sụp, nhưng những kẻ hành hạ tôi lại quyết định thực hiện một hành động "nhân từ" cuối cùng—một chuyến đi sinh nhật bất ngờ đến một khu nghỉ dưỡng sang trọng.

Ở đó, tôi đã thấy tất cả bọn họ. Bố mẹ tôi, anh trai tôi, vị hôn phu của tôi, và Hạ Vy, sống khỏe mạnh, đang uống sâm panh. Tôi tình cờ nghe được kế hoạch của họ. Sự tra tấn của tôi không phải là để chuộc tội. Đó là một "bài học" để hủy hoại tôi. Cả cuộc đời tôi đã trở thành một trò đùa tàn nhẫn.

Vì vậy, vào ngày sinh nhật của mình, tôi đã đi đến cây cầu cao nhất trên đảo, để lại tờ giấy chẩn đoán bệnh và một đoạn ghi âm lời thú tội của Hạ Vy, rồi nhảy xuống.

Chương 1

Cảm giác đầu tiên của tôi là một cơn đau âm ỉ sau hốc mắt. Ánh sáng quá chói, một màu trắng vô trùng khiến đầu tôi đau nhói. Những chiếc máy bên cạnh kêu bíp bíp đều đặn, theo một nhịp điệu ổn định.

Năm năm.

Họ nói tôi đã hôn mê suốt năm năm. Sau khi tôi hiến tủy cho anh trai mình, Bảo Long, một biến chứng hiếm gặp đã khiến tôi rơi vào hôn mê, cướp đi những năm tháng đó của tôi.

Gia đình tôi đều ở đó. Mẹ tôi, bà Lan, đang khóc, khuôn mặt bà hằn sâu những nếp nhăn mới mà tôi không nhận ra. Bố tôi, ông Hùng, đứng cạnh bà, tay đặt trên vai bà, trông già và bạc đi nhiều.

Vị hôn phu của tôi, Minh Quân, cũng ở đó. Anh nắm tay tôi, siết chặt, khuôn mặt điển trai của anh tái nhợt vì một sự nhẹ nhõm sâu sắc đến mức trông như đau đớn. Và anh trai tôi, Bảo Long, lý do tôi ở đây, đứng ở cuối giường, vẻ mặt anh là sự pha trộn giữa tội lỗi và biết ơn.

Tất cả họ đều ở đây. Thế giới của tôi đã trở lại.

Nhưng rồi tôi nhìn thấy cô ta.

Cô ta đứng ngay sau mẹ tôi, một cô gái trẻ trạc hai mươi. Cô ta có mái tóc của tôi, đôi mắt của tôi. Sự giống nhau mạnh mẽ đến mức như thể tôi đang nhìn vào một hình ảnh phản chiếu méo mó của chính mình.

"Ai vậy?" Tôi hỏi, giọng tôi khô khốc.

Nụ cười của mẹ tôi chợt tắt. "Ồ, con yêu. Đây là Hạ Vy. Hạ Vy."

Minh Quân siết chặt tay tôi. "Cô ấy... cô ấy đã ở cùng chúng ta một thời gian rồi, An Chi. Bố mẹ đã nhận nuôi cô ấy khi em đi vắng."

"Một cô con gái nuôi," bố tôi nói thêm, giọng ông cẩn trọng.

Mắt tôi vẫn dán chặt vào Hạ Vy. Cô ta nở một nụ cười rụt rè, lo lắng, một màn kịch không bao giờ chạm đến đôi mắt lạnh lùng, dò xét của cô ta.

Trong những ngày tiếp theo, tôi đã thấy mọi chuyện ra sao. Hạ Vy là người được mẹ tôi chăm sóc, hỏi han xem cô ta có đói không, có thoải mái không. Cô ta là người được bố tôi khen ngợi về điểm số, về thái độ. Bảo Long đối xử với cô ta như một cô em gái quý giá, và ngay cả Minh Quân... ngay cả Minh Quân cũng nói chuyện với cô ta bằng một sự dịu dàng xa lạ, một tông giọng từng chỉ dành cho tôi.

Tôi cảm thấy mình như một bóng ma trong chính cuộc đời mình. Một di vật mà họ đã phủi bụi và không biết đặt ở đâu.

"Con bé đã an ủi chúng ta khi con... đi vắng," bà Lan giải thích vào một buổi chiều, giọng bà nhẹ nhàng. "Nó cần một gia đình, và chúng ta cần ai đó... để lấp đầy sự im lặng."

Lời bào chữa nghe thật trống rỗng. Cảm giác như một sự phản bội.

"Con muốn cô ta đi," tôi nói, giọng tôi cuối cùng cũng tìm lại được sức mạnh.

Sự im lặng trong phòng trở nên nặng nề.

"An Chi, hãy biết điều một chút," Minh Quân bắt đầu.

"Không," tôi khăng khăng, nhìn từ khuôn mặt anh sang bố mẹ tôi. "Em không phải là người thay thế. Và em sẽ không bị thay thế. Cô ta phải rời đi."

Sự từ chối của tôi như một hòn đá ném vào mặt hồ tĩnh lặng. Những gợn sóng lập tức lan ra, xấu xí. Hạ Vy bật khóc, một màn kịch đầy đau khổ, quặn thắt. Mẹ tôi vội vàng đến dỗ dành cô ta, ném cho tôi một cái nhìn thất vọng sâu sắc.

"Sao em có thể tàn nhẫn như vậy?" Bảo Long yêu cầu, giọng anh sắc lẻm. "Sau tất cả những gì con bé đã làm cho gia đình này?"

Cuộc tranh cãi là một mớ hỗn độn những lời buộc tội và sự từ chối ngoan cố của chính tôi. Cuối cùng, họ đồng ý. Họ sẽ tìm một nơi khác cho Hạ Vy.

Ngày cô ta phải rời đi, Minh Quân và Bảo Long sẽ đưa cô ta đi. Tôi ở trong phòng mình, một cảm giác chiến thắng cay đắng trong lồng ngực.

Nhiều giờ sau, họ trở về. Một mình. Khuôn mặt họ là những chiếc mặt nạ u ám của sự tức giận và tuyệt vọng.

"Cô ấy đi rồi," Minh Quân nói, giọng anh phẳng lặng và chết chóc.

"Ý anh là sao, đi rồi?" Tôi hỏi, một nút thắt bất an thắt chặt trong dạ dày tôi.

"Đã có một tai nạn," Bảo Long gằn giọng, đôi mắt anh cháy lên một sự căm ghét mà tôi chưa từng thấy trước đây. "Một vụ tai nạn xe hơi. Là lỗi của em. Sự ghen tuông của em, sự tức giận của em... chính em đã gây ra chuyện này."

Trước khi tôi kịp xử lý lời nói dối đó, lời nói dối tiếp theo đã ập đến.

"Và đó chưa phải là tất cả," Minh Quân tiếp tục, giọng anh vỡ ra. "Những kẻ mà cô ấy đang chạy trốn, lý do cô ấy ở trong trại trẻ mồ côi... chúng đã tìm ra nơi cô ấy ở. Chúng đang đe dọa. Vì những gì em đã làm, bố mẹ và Hạ Vy đã phải đi trốn. Chúng ta không biết khi nào mới gặp lại họ."

Thế giới nghiêng ngả. Trốn? Đe dọa? Vì tôi?

Điều đó không có lý, nhưng sức mạnh từ sự quả quyết của họ như một chiếc búa tạ đập vào sự bối rối của tôi.

"Em đã làm điều này, An Chi," Bảo Long nói, lời nói của anh như băng giá. "Em đã phá hủy gia đình chúng ta."

Minh Quân bước tới, vẻ mặt anh méo mó vì một sự tức giận đen tối, chính nghĩa. "Và bây giờ, em sẽ phải trả giá. Em sẽ phải chuộc tội cho đến khi em giành được sự tha thứ của họ. Em sẽ phải học được bài học của mình."

Đó là sự khởi đầu. Sự khởi đầu của ba năm địa ngục. Họ chuyển tôi đến một biệt thự biệt lập thuộc sở hữu của Minh Quân. Không có điện thoại, không có internet, không có lối thoát. Chỉ có hai người họ.

Anh trai tôi và vị hôn phu của tôi.

Họ trở thành những kẻ hành hạ tôi.

Họ nói với tôi rằng bố mẹ và Hạ Vy vẫn an toàn nhưng sự an toàn liên tục của họ phụ thuộc vào sự vâng lời của tôi. Sự chuộc tội của tôi.

Tôi đã tin họ. Tôi bám vào cảm giác tội lỗi mà họ nhồi nhét cho tôi mỗi ngày, bởi vì đó là điều duy nhất có thể giải thích cho cơn ác mộng này. Tôi cọ rửa sàn nhà cho đến khi tay tôi rớm máu. Tôi ăn những mẩu thừa họ để lại cho tôi. Tôi chịu đựng những lời nói lạnh lùng và, đôi khi, cả những bàn tay của họ.

Tôi học cách im lặng, thu mình, và hối lỗi. Tôi biến sự đau khổ của mình thành một lời cầu nguyện, hy vọng nó sẽ đến được với gia đình tôi, dù họ ở đâu, và mua lấy sự an toàn cho họ.

Cơ thể tôi bắt đầu suy sụp. Một cơn ho dai dẳng trở thành một thứ đau đớn, quằn quại khiến tôi khó thở. Một cơn đau âm ỉ trong xương cốt tôi lớn dần thành một ngọn lửa không ngừng.

Sau khi tôi gục ngã vào một ngày, Minh Quân miễn cưỡng đưa tôi đến bác sĩ.

Chẩn đoán là một bản án tử hình. Ung thư phổi giai đoạn cuối. Chỉ còn vài tháng nữa.

Tin tức đó rơi vào một nơi bên trong tôi vốn đã chết. Nó chỉ là một hình thức trừng phạt khác, một hình phạt mà tôi đáng phải nhận.

Ngay khi mọi hy vọng đã tắt, họ quyết định thực hiện một hành động "nhân từ" cuối cùng, méo mó. Vào ngày sinh nhật của tôi, họ đưa tôi đi du lịch. Một chuyến đi đến một khu nghỉ dưỡng sang trọng trên đảo.

Họ nhốt tôi trong một phòng suite, bảo tôi đợi. Họ có một bất ngờ.

Tôi đã không đợi. Một năng lượng kỳ lạ, tuyệt vọng tràn ngập trong tôi. Tôi dùng một chiếc kẹp tóc để mở khóa và lẻn ra ngoài khu nghỉ dưỡng nhộn nhịp.

Và rồi tôi nhìn thấy họ.

Bên kia một bãi cỏ được cắt tỉa cẩn thận, dưới bầu trời được thắp sáng bởi mặt trời lặn, cả gia đình tôi đang tụ tập trên một sân thượng. Mẹ tôi, bà Lan, và bố tôi, ông Hùng, đang cười nói, cầm ly sâm panh. Anh trai tôi, Bảo Long, và vị hôn phu của tôi, Minh Quân, đứng cùng họ.

Và ở trung tâm của tất cả, rạng rỡ như một nữ hoàng, là Hạ Vy. Sống. Không hề hấn gì. Được tung hô.

Thế giới không chỉ nghiêng ngả. Nó vỡ tan thành triệu mảnh.

Tôi trốn sau một chậu cọ lớn, trái tim tôi đập thình thịch vào lồng ngực. Giọng nói của họ theo gió bay đến.

"...vẻ mặt của nó khi chúng ta nói cho nó biết!" Hạ Vy đang nói, cười khúc khích. "Đó là món quà sinh nhật hoàn hảo."

"Nó cần một cú sốc," mẹ tôi đồng ý, nhấp một ngụm sâm panh. "Đó là cách duy nhất nó cuối cùng sẽ chấp nhận con, con yêu. Chúng ta chỉ cần phá vỡ hoàn toàn tinh thần của nó."

"Đây sẽ là bài học cuối cùng," Minh Quân nói, giọng anh đầy vẻ chính nghĩa mà anh đã dùng trong ba năm qua. "Sau đó gia đình chúng ta cuối cùng cũng có thể đoàn tụ."

Không khí rời khỏi phổi tôi. Cơn đau trong ngực tôi không phải do ung thư. Nó đến từ một sự phản bội quá tuyệt đối, quá quái dị, nó che lấp mọi thứ khác.

Cuộc sống của tôi, sự hy sinh của tôi, sự đau khổ của tôi... đó là một trò chơi. Một bài học tàn nhẫn. Một trò đùa.

Với cuộc sống đang dần cạn kiệt, với tất cả những gì tôi từng yêu thương đều bị phơi bày là một lời nói dối, tôi biết mình phải làm gì. Có một điều cuối cùng tôi có thể kiểm soát.

Sinh nhật của tôi. Ngày của "món quà" cuối cùng của họ.

Tôi bước đi khỏi họ, một bóng ma mà họ không thể nhìn thấy.

Tôi đi đến điểm cao nhất trên đảo, một cây cầu bắc qua một eo biển sâu, cuồn cuộn giữa những vách đá. Gió quất tóc vào mặt tôi.

Tôi để lại hai thứ trên lan can. Phong bì sắc nét chứa chẩn đoán y tế của tôi. Và một chiếc USB nhỏ.

Trên đó là một đoạn ghi âm. Một cuộc trò chuyện từ nhiều tháng trước, khi Hạ Vy, trong một khoảnh khắc kiêu ngạo tột độ, đã đến phòng tôi để khoe khoang, không biết rằng điện thoại của tôi đang ghi lại từng lời nói bệnh hoạn của cô ta.

Sau đó, tôi trèo lên lan can.

Dòng nước bên dưới tối đen và không khoan nhượng.

Lần đầu tiên sau ba năm, tôi cảm thấy một sự bình yên nào đó.

Tôi nhảy xuống.

Tiếp tục đọc
img Xem thêm bình luận trên Ứng dụng
Cập nhật mới nhất: Chương 20   Hôm trước21:26
img
img
Chương 1
17/10/2025
Chương 2
17/10/2025
Chương 3
17/10/2025
Chương 4
17/10/2025
Chương 5
17/10/2025
Chương 6
17/10/2025
Chương 7
17/10/2025
Chương 8
17/10/2025
Chương 9
17/10/2025
Chương 10
17/10/2025
Chương 11
17/10/2025
Chương 12
17/10/2025
Chương 13
17/10/2025
Chương 14
17/10/2025
Chương 15
17/10/2025
Chương 16
17/10/2025
Chương 17
17/10/2025
Chương 18
17/10/2025
Chương 19
17/10/2025
Chương 20
17/10/2025
MoboReader
Tải ứng dụng
icon APP STORE
icon GOOGLE PLAY