ai, một biến chứng hiếm gặp đã
người thay thế tôi. Họ có một cô con gái
ể tôi chuộc lỗi, vị hôn phu của tôi, Minh Quân, và anh trai tôi đã nhốt tôi trong một biệt thự biệt lập suốt ba năm. Tôi là tù nhâ
ng suy sụp, nhưng những kẻ hành hạ tôi lại quyết định thực hiện một hành động "nh
ạnh, đang uống sâm panh. Tôi tình cờ nghe được kế hoạch của họ. Sự tra tấn của tôi không phải là để
cầu cao nhất trên đảo, để lại tờ giấy chẩn đoán bệnh và
ươ
g quá chói, một màu trắng vô trùng khiến đầu tôi đau nhói. Những c
m
ho anh trai mình, Bảo Long, một biến chứng hiếm gặp đã kh
hằn sâu những nếp nhăn mới mà tôi không nhận ra. Bố tôi, ông Hù
ủa anh tái nhợt vì một sự nhẹ nhõm sâu sắc đến mức trông như đau đớn. Và anh trai tôi, Bảo
đây. Thế giới củ
tôi nhìn t
mái tóc của tôi, đôi mắt của tôi. Sự giống nhau mạnh mẽ đến mức như
i hỏi, giọng
ợt tắt. "Ồ, con yêu.
đã ở cùng chúng ta một thời gian rồi, An Ch
," bố tôi nói thêm,
cười rụt rè, lo lắng, một màn kịch không bao g
thoải mái không. Cô ta là người được bố tôi khen ngợi về điểm số, về thái độ. Bảo Long đối xử với cô ta như một cô em gái quý giá,
g chính cuộc đời mình. Một di vật mà h
thích vào một buổi chiều, giọng bà nhẹ nhàng. "Nó cần một
t trống rỗng. Cảm giá
nói, giọng tôi cuối cùng
ong phòng trở
điều một chút,"
sang bố mẹ tôi. "Em không phải là người thay thế
ập tức lan ra, xấu xí. Hạ Vy bật khóc, một màn kịch đầy đau khổ, quặn thắt.
g yêu cầu, giọng anh sắc lẻm. "Sau tất cả
tội và sự từ chối ngoan cố của chính tôi. Cuối c
sẽ đưa cô ta đi. Tôi ở trong phòng mình, một
Khuôn mặt họ là những chiếc mặt nạ
Quân nói, giọng anh p
i hỏi, một nút thắt bất an
ét mà tôi chưa từng thấy trước đây. "Một vụ tai nạn xe hơi. Là lỗi của em.
lời nói dối đó, lời nói
trốn, lý do cô ấy ở trong trại trẻ mồ côi... chúng đã tìm ra nơi cô ấy ở. Chúng đang đe dọa. Vì
ng ngả. Trốn?
từ sự quả quyết của họ như một chi
ng nói, lời nói của anh như băng giá
nghĩa. "Và bây giờ, em sẽ phải trả giá. Em sẽ phải chuộc tội cho đến khi
đến một biệt thự biệt lập thuộc sở hữu của Minh Quân. Không có điệ
i và vị hôn
h những kẻ
n nhưng sự an toàn liên tục của họ phụ thuộc
ất có thể giải thích cho cơn ác mộng này. Tôi cọ rửa sàn nhà cho đến khi tay tôi rớm máu. Tôi ăn những
khổ của mình thành một lời cầu nguyện, hy vọng nó sẽ đến đượ
t thứ đau đớn, quằn quại khiến tôi khó thở. Một cơn đau âm ỉ
một ngày, Minh Quân miễn
ình. Ung thư phổi giai đoạn
n đã chết. Nó chỉ là một hình thức trừng ph
nhân từ" cuối cùng, méo mó. Vào ngày sinh nhật của tôi, họ đưa tôi đ
phòng suite, bảo tôi đ
tràn ngập trong tôi. Tôi dùng một chiếc kẹp tóc đ
ôi nhìn
gia đình tôi đang tụ tập trên một sân thượng. Mẹ tôi, bà Lan, và bố tôi, ông Hùng, đang cười
ỡ như một nữ hoàng, là Hạ Vy. Sốn
nghiêng ngả. Nó vỡ
im tôi đập thình thịch vào lồng ngực
nó biết!" Hạ Vy đang nói, cười khúc khí
h. "Đó là cách duy nhất nó cuối cùng sẽ chấp nhận con, co
đầy vẻ chính nghĩa mà anh đã dùng trong ba năm qua. "S
không phải do ung thư. Nó đến từ một sự phản bội q
sự đau khổ của tôi... đó là một trò c
ng yêu thương đều bị phơi bày là một lời nói dối, tôi biết
Ngày của "món quà
, một bóng ma mà họ
cầu bắc qua một eo biển sâu, cuồn cuộn gi
Phong bì sắc nét chứa chẩn đoán y
y, trong một khoảnh khắc kiêu ngạo tột độ, đã đến phòng tôi để khoe khoang, kh
ôi trèo l
ới tối đen và kh
năm, tôi cảm thấy mộ
hảy x