cũng kéo tôi ra, da tôi đã đỏ ửng và viêm tấy. Họ nửa kéo nửa lê tôi, ướt sũng và r
ơn đau là một sinh vật sống, một ngọn lửa thiêu đốt tôi từ bên tro
chết.
t theo cách c
cũ từ trước khi hôn mê, một bông hoa khô Minh Quân đã tặng tôi trong bu
một cách sạch sẽ, không còn r
i trong thư viện chính, một căn phòng mà tôi thườn
ôi thành tro bụi. Ngọn lửa thiêu rụi quá khứ của tôi, tình yêu của
cô đang l
ách của ngọn lửa. Hạ Vy đứng ở ngưỡng cửa, khoanh tay,
nhìn những ký ức cuối
"Lại cố gây sự chú ý à? Cô thật thảm hại. Đốt vài t
tóe khắp tấm thảm Ba Tư đắt tiền. Một ngọn lửa nhỏ b
dậy, cố gắng dập tắt ngọ
ắm vào da tôi. "Cứ để nó cháy! Cứ để mọ
Phổi tôi, vốn đã rất yếu, co thắt lại. Tôi ho, m
ghẹn ngào, t
hét đi. Sẽ không ai giúp cô đâu. Họ sẽ chỉ nghĩ cô đ
h Quân và Bảo Lo
ta, phớt lờ ngọn lửa và những tiếng thở hổn
òng tay anh ta. "An Chi... cô ta
t cả những gì phát ra chỉ là một tiếng ho k
băng. "Cô vẫn chưa học được bài học của mình sao?" anh ta gầm gừ
nói của anh ta là m
ửa. "Đưa cô ta xuống phòng xông hơi. Bật hết công suất
ôi, kéo tôi ra khỏi căn phòng đ
Cánh cửa đóng sầm lại, và một lúc sau, tôi nghe thấy tiế
không khí từ phổi tôi. Mồ hôi túa ra khắp
tiếng hét khàn khàn. "Làm ơn!
ó câu t
phúc hơn trong ngôi nhà này, những buổi tiệc nướng gia đình vào mùa hè, những buổi sáng Giáng
này? Làm thế nào mà tình yêu của họ lại
. Tôi không thể hét lên được nữa. Tôi tr
thức của mình đang mất d
ta đổ dài trên nền ánh
hỏi, giọng điệu
ặt một xô nư
ô ta nói với một nụ cười
ủa tôi là một loại đau đớn mới. Cơ thể t