Tải ứng dụng Hot/Phổ biến
Trang Chủ / Truyện Ngắn / Anh chiếm hữu, cô trốn thoát
Anh chiếm hữu, cô trốn thoát

Anh chiếm hữu, cô trốn thoát

5.0
21 Chương
Đọc ngay

Tôi từng là vợ của Trần Hoàng Bách, kẻ đứng đầu Hội Hoàng Trần. Suốt nhiều năm, tôi là người bạn đời hoàn hảo, giúp anh ta từ một tay chân non trẻ leo lên vị trí ông trùm không ai dám tranh cãi. Tôi đã tin rằng anh ta chính là người đàn ông từng cứu mạng tôi và hứa sẽ bảo vệ tôi mãi mãi. Ảo tưởng đó tan vỡ khi tôi tình cờ nghe được anh ta hứa hẹn sự bảo vệ y hệt như vậy với một nữ sinh viên mỹ thuật mà anh ta đang qua lại. Khi tôi chất vấn, anh ta gọi tôi là đồ bẩn thỉu và phiền phức. Khi tôi đòi ly hôn, anh ta dùng mảnh vỡ thủy tinh rạch một đường trên má tôi và gầm lên rằng tôi thuộc về anh ta. Anh ta công khai trao quỹ từ thiện của tôi và chiếc vòng cổ vốn dành cho tôi cho nhân tình, tuyên bố cô ta là "tình yêu duy nhất" trước toàn bộ thành phố. Sự phản bội tột cùng ập đến khi cả hai chúng tôi bị bắt cóc. Bọn bắt cóc kề dao vào cổ mỗi người. Chúng bắt anh ta phải chọn. Anh ta nhìn tôi, người vợ của mình. Rồi nói: "Tôi chọn cô ấy." Anh ta bỏ mặc tôi bị hành hạ và giết chết, rồi cùng tình mới quay lưng bước đi không một lần ngoảnh lại. Nhưng tôi đã không chết. Một người trung thành cũ của gia đình đã cứu tôi. Tôi giả chết, trốn khỏi đất nước và xây dựng một cuộc đời mới từ đống tro tàn của quá khứ. Cuối cùng tôi cũng được tự do. Cho đến đêm nay, khi anh ta bước vào nhà hàng của tôi, một bóng ma từ cuộc đời mà tôi đã chôn vùi. Anh ta đã tìm thấy tôi. Và anh ta muốn tôi quay lại.

Mục lục

Chương 1

Tôi từng là vợ của Trần Hoàng Bách, kẻ đứng đầu Hội Hoàng Trần. Suốt nhiều năm, tôi là người bạn đời hoàn hảo, giúp anh ta từ một tay chân non trẻ leo lên vị trí ông trùm không ai dám tranh cãi. Tôi đã tin rằng anh ta chính là người đàn ông từng cứu mạng tôi và hứa sẽ bảo vệ tôi mãi mãi.

Ảo tưởng đó tan vỡ khi tôi tình cờ nghe được anh ta hứa hẹn sự bảo vệ y hệt như vậy với một nữ sinh viên mỹ thuật mà anh ta đang qua lại.

Khi tôi chất vấn, anh ta gọi tôi là đồ bẩn thỉu và phiền phức. Khi tôi đòi ly hôn, anh ta dùng mảnh vỡ thủy tinh rạch một đường trên má tôi và gầm lên rằng tôi thuộc về anh ta. Anh ta công khai trao quỹ từ thiện của tôi và chiếc vòng cổ vốn dành cho tôi cho nhân tình, tuyên bố cô ta là "tình yêu duy nhất" trước toàn bộ thành phố.

Sự phản bội tột cùng ập đến khi cả hai chúng tôi bị bắt cóc. Bọn bắt cóc kề dao vào cổ mỗi người. Chúng bắt anh ta phải chọn.

Anh ta nhìn tôi, người vợ của mình.

Rồi nói: "Tôi chọn cô ấy."

Anh ta bỏ mặc tôi bị hành hạ và giết chết, rồi cùng tình mới quay lưng bước đi không một lần ngoảnh lại.

Nhưng tôi đã không chết. Một người trung thành cũ của gia đình đã cứu tôi.

Tôi giả chết, trốn khỏi đất nước và xây dựng một cuộc đời mới từ đống tro tàn của quá khứ. Cuối cùng tôi cũng được tự do.

Cho đến đêm nay, khi anh ta bước vào nhà hàng của tôi, một bóng ma từ cuộc đời mà tôi đã chôn vùi. Anh ta đã tìm thấy tôi. Và anh ta muốn tôi quay lại.

Chương 1

Tôi đã dành trọn ba ngày để sắp xếp những chi tiết cuối cùng cho lễ kỷ niệm của Hoàng Bách. Sự kiện thường niên của Hội Hoàng Trần là một màn phô trương quyền lực, và với tư cách là vợ của Trần Hoàng Bách, vai trò của tôi là đảm bảo nó diễn ra hoàn hảo. Tôi kiệt sức, rã rời, đôi chân đau nhức vì đứng quá lâu, nhưng một cảm giác thỏa mãn sâu sắc lấp đầy tôi. Tôi làm điều này vì anh. Vì chúng tôi.

Biệt thự giờ đây yên tĩnh, những người tổ chức sự kiện cuối cùng đã ra về. Tôi đi dọc theo đại sảnh tráng lệ, tay lướt nhẹ trên bức tường cẩm thạch mát lạnh. Tôi chỉ muốn được ngâm mình trong bồn nước nóng và ngã lưng xuống giường.

Khi đến gần phòng ngủ, tôi thấy một vệt sáng hắt ra từ khe cửa phòng làm việc của Hoàng Bách. Lạ thật. Dạo này anh ta hiếm khi làm việc muộn ở nhà.

Tôi bước lại gần, bước chân im lặng trên tấm thảm nhung. Tôi định gõ cửa thì nghe thấy tiếng nói từ bên trong. Một là của Hoàng Bách, trầm và mượt. Giọng còn lại là của em gái anh ta, Hoàng My.

Tôi dừng lại, tay lơ lửng giữa không trung. Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.

"Xong chưa?" Hoàng Bách hỏi. Giọng anh ta khác hẳn. Lạnh lẽo hơn.

"Rồi," Hoàng My đáp, giọng sắc lẻm. "Mọi thứ đã sẵn sàng. Ngày mai An Vy sẽ có mặt ở đó. Con bé sẽ không nghi ngờ gì đâu."

Hơi thở của tôi nghẹn lại. Một âm mưu? Liên quan đến tôi?

"Còn Bảo Trâm thì sao?" Giọng Hoàng Bách dịu đi một chút. "Con bé đang ở chỗ Phan Yến. Lát nữa anh sẽ qua đón."

"Cứ để con bé cho em," Hoàng My gạt đi. "Anh cần xử lý chuyện ở đây."

Bảo Trâm. Một sinh viên mỹ thuật. Trẻ trung, ngây thơ, kiểu con gái nhìn Hoàng Bách với đôi mắt to tròn ngưỡng mộ. Anh ta đã giới thiệu cô ta với tôi vài tuần trước, một nghệ sĩ triển vọng mà anh ta đang tài trợ.

"Anh sẽ bảo vệ cô ấy," Hoàng Bách hứa, giọng chắc nịch. "Không ai được động đến cô ấy."

"Cẩn thận đấy, anh Bách," Hoàng My cảnh báo. "Đừng để đám lão thành biết chuyện này. Nhất là khi đám cảnh sát đang lảng vảng xung quanh."

"Anh biết mình đang làm gì," anh ta nói. Tôi nghe thấy tiếng bật lửa quen thuộc, một âm thanh tôi biết quá rõ. Anh ta đang kiểm soát tình hình. Hoặc anh ta nghĩ vậy.

Những lời đó như một cú tát trời giáng. Không khí trong lồng ngực tôi như bị rút cạn. Thế giới của tôi, vốn vững chắc chỉ vài phút trước, giờ đã rạn nứt. Phản bội. Một từ đơn giản, nhưng vị của nó chua chát như axit trong miệng.

Tâm trí tôi quay lại ngày chúng tôi gặp nhau. Hoàng Bách, một tay chân trẻ tuổi, đã cứu tôi khỏi một cuộc tấn công của gia tộc đối thủ. Anh ta không hề sợ hãi, người đầy máu nhưng đôi mắt chỉ hướng về tôi. Anh ta hứa sẽ bảo vệ tôi mãi mãi.

Anh ta đã thì thầm những lời hứa đó hàng ngàn lần. Khi anh ta cầu hôn tôi, củng cố quyền lực của mình bằng di sản của gia đình tôi, anh ta đã thề rằng tôi là điều quan trọng duy nhất. Anh ta mua cho tôi những loài hoa hiếm nhất, những món trang sức đắt tiền nhất, và nói rằng nụ cười của tôi là tất cả sự giàu có mà anh ta cần.

Giờ đây, người đàn ông đó đã biến mất. Thay vào đó là một kẻ xa lạ, một kẻ âm mưu nói về một người phụ nữ khác với lời hứa bảo vệ mà anh ta từng chỉ dành cho tôi.

Tay tôi run rẩy khi đẩy cửa phòng làm việc.

Căn phòng đầy khói thuốc. Hoàng Bách ngồi sau chiếc bàn làm việc bằng gỗ gụ lớn, Hoàng My đứng bên cạnh. Cả hai đều ngước lên, cuộc trò chuyện của họ bị cắt ngang.

Đôi mắt Hoàng Bách mở to trong một phần giây, một thoáng ngạc nhiên, trước khi khuôn mặt anh ta trở lại vẻ bình tĩnh như một chiếc mặt nạ.

"An Vy," anh ta nói, giọng chào hỏi mượt mà, thản nhiên. "Em vẫn còn thức à."

Hoàng My khoanh tay, vẻ mặt pha trộn giữa khó chịu và thách thức. "Cô làm gì ở đây?"

Tôi cảm thấy mình như một kẻ đột nhập trong chính ngôi nhà của mình. Một vị đắng ngắt tràn ngập khoang miệng. Tôi đã nuôi nấng Hoàng My sau khi cha mẹ cô ta qua đời. Tôi đã đối xử với cô ta như em gái ruột của mình.

"Em đã nghe thấy tất cả," tôi nói, giọng run rẩy dù đã cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh.

Hoàng Bách ngả người ra sau ghế. Anh ta không phủ nhận. Anh ta chỉ nhìn tôi, một nụ cười nhạt, tàn nhẫn thoáng trên môi. "Thì sao?"

Sự thờ ơ trong câu trả lời của anh ta còn đau hơn một cái tát.

"Vậy là thật," tôi thì thầm. "Anh và Bảo Trâm."

"Đúng vậy," anh ta nói, giọng đều đều. Anh ta rít một hơi thuốc. "Cô ấy trong sạch, An Vy à. Cô ấy đơn giản. Không giống như em." Rồi anh ta nói thêm, gần như tự nói với chính mình, "Anh sẽ chăm sóc cho cô ấy."

Anh ta đang bảo tôi phải chấp nhận. Phải làm một người vợ ngoan và nhắm mắt làm ngơ. Sự sỉ nhục thiêu đốt tôi.

"Không," tôi nói, từ ngữ chỉ như một tiếng thì thầm. Trái tim tôi như bị ai đó bóp nghẹt.

"Em muốn ly hôn."

Khoảnh khắc những lời đó thoát ra khỏi môi, tôi ghét chính mình. Một phần trong tôi, phần vẫn còn yêu người đàn ông anh ta từng là, gào thét phản đối. Nhưng người phụ nữ đang đứng trong căn phòng này, người phụ nữ vừa nghe thấy cuộc đời mình là một lời nói dối, biết rằng không còn con đường nào khác.

Khuôn mặt Hoàng Bách thay đổi. Chiếc mặt nạ bình tĩnh vỡ tan, thay vào đó là cơn thịnh nộ điên cuồng. Anh ta vung tay quét ngang bàn, khiến một chiếc ly pha lê văng vào tường. Nó vỡ tan thành ngàn mảnh.

Một mảnh vỡ bay trong không khí, rạch một đường mỏng, sâu trên má tôi. Cảm giác đau nhói khiến nước mắt tôi ứa ra.

Anh ta đứng dậy ngay lập tức, băng qua phòng chỉ bằng hai sải bước dài. Anh ta nắm lấy cằm tôi, những ngón tay siết chặt vào da thịt, buộc tôi phải nhìn anh ta.

"Ly hôn?" anh ta rít lên, mặt kề sát mặt tôi. "Đừng bao giờ nói từ đó với tôi. Em là vợ của tôi. Em thuộc về tôi."

Anh ta siết chặt hơn, ngón tay cái ấn mạnh vào vết cắt trên má tôi, làm máu loang ra. Cơn đau nhói lên, một dấu chấm câu tàn bạo cho những lời nói của anh ta.

"Anh làm em đau," tôi nghẹn ngào thốt ra, giọng đầy giận dữ và nước mắt. "Anh đi quá xa rồi, Hoàng Bách."

Đôi mắt anh ta, từng tràn đầy tình yêu dành cho tôi, giờ đây lạnh lẽo và trống rỗng. Nhưng rồi, trong một khoảnh khắc, chúng lóe lên. Anh ta nới lỏng tay một chút.

"Vị trí bà Trần của em vẫn an toàn," anh ta nói, giọng trầm xuống thành tiếng gầm gừ. "Nhưng em sẽ phải học cách ngoan ngoãn."

Anh ta thả tôi ra và quay đi. Anh ta và Hoàng My bước ra khỏi phòng làm việc, để lại tôi một mình với những mảnh kính vỡ và đống đổ nát của cuộc hôn nhân.

Một cơn rùng mình lan khắp cơ thể tôi. Tôi biết danh tiếng của Hoàng Bách. Tôi đã thấy bàn tay sắt của anh ta đối phó với kẻ thù của Hội Hoàng Trần. Anh ta tàn nhẫn, một người đàn ông không bao giờ do dự loại bỏ một mối đe dọa.

Nhưng anh ta chưa bao giờ thể hiện mặt đó với tôi. Chưa một lần.

Tôi nhớ lại những ngày đầu, cách anh ta che chở tôi khỏi những thực tế khắc nghiệt của thế giới của mình. Anh ta về nhà với những khớp tay dính máu nhưng sẽ rửa tay sạch sẽ trước khi chạm vào tôi, nói rằng tôi quá trong sáng đối với thế giới của anh ta.

Tôi đã chọn anh ta. Bất chấp lời cảnh báo của cha tôi, bất chấp lời khuyên của tất cả những người biết tham vọng của anh ta, tôi đã chọn anh ta. Tôi đã tin vào tình yêu của anh ta.

Bây giờ, anh ta là ông trùm không ai dám tranh cãi. Quyền lực của anh ta là tuyệt đối. Và tôi không còn là kho báu cần được bảo vệ của anh ta nữa. Tôi chỉ là một món đồ sở hữu khác.

Một tiếng cười cay đắng, tự giễu thoát ra khỏi môi tôi. Lòng người sao có thể thay đổi nhanh đến vậy.

Tôi đã khóc suốt đêm, cuộn tròn trên sàn phòng làm việc, cho đến khi những tia nắng đầu tiên của bình minh len lỏi qua cửa sổ. Cơ thể tôi đau nhức, mặt tôi nhói lên, nhưng nỗi đau trong tim là một vết thương há miệng.

Tôi lê tấm thân tan nát vào phòng tắm, hình ảnh phản chiếu trong gương là một người xa lạ. Một người phụ nữ với khuôn mặt bầm tím và đôi mắt vô hồn.

Khi tôi đang đứng dưới vòi nước nóng, cố gắng gột rửa sự bẩn thỉu của đêm qua, cánh cửa phòng tắm bị đá tung ra với một tiếng động kinh hoàng.

Hoàng Bách đứng đó, mặt đằng đằng sát khí. Anh ta ném một xấp ảnh vào tôi. Chúng rơi vãi trên sàn nhà ướt, những hình ảnh trần trụi và buộc tội.

Đó là ảnh tôi đang nói chuyện với một người đàn ông trong quán cà phê. Góc chụp rất thân mật, khiến nó trông giống như một cuộc gặp gỡ bí mật.

"Đây là cái gì?" anh ta gầm lên.

"Em không biết," tôi nói, giọng run rẩy. Tôi nhận ra người đàn ông đó. Một nhân viên cấp dưới từ một gia tộc đối thủ. Tôi đã gặp anh ta một lần, một cuộc trò chuyện ngắn ngủi, công khai. Ai đó đã gài bẫy tôi.

"Em không biết?" Hoàng Bách nhếch mép. Anh ta búng tay, và hai tên đàn em của anh ta xuất hiện ở cửa. "Giữ cô ta lại."

Họ tóm lấy tôi, bàn tay thô bạo trên làn da ướt át của tôi. Tôi vùng vẫy, nhưng vô ích. Hoàng Bách cầm điện thoại lên và chĩa máy ảnh vào tôi. Sự sỉ nhục và đau đớn bao trùm lấy tôi khi đèn flash lóe lên, ghi lại khoảnh khắc dễ bị tổn thương, nhục nhã nhất của tôi.

Anh ta nhìn vào bức ảnh trên màn hình, một nụ cười tàn nhẫn đầy thỏa mãn trên môi. "Giờ thì em có thứ để nhớ về chuyện này rồi đấy," anh ta nói lạnh lùng. "Đừng bao giờ quên vị trí của mình, An Vy."

Anh ta quay người và bỏ đi. Tôi gục xuống sàn gạch lạnh lẽo, nước từ vòi hoa sen hòa cùng nước mắt. Một sự lạnh lẽo hoang tàn ngấm sâu vào xương tủy.

Anh ta đã xây dựng một pháo đài xung quanh tôi trong nhiều năm, bảo vệ tôi khỏi kẻ thù của anh ta. Bây giờ, chỉ vì một trò lừa rẻ tiền, chính anh ta lại là người xé nát tôi.

Có câu nói xưa: vắt chanh bỏ vỏ. Tôi chính là quả chanh đó. Tôi đã giúp anh ta củng cố vị trí của mình, và bây giờ tôi trở thành thứ bỏ đi.

Nhưng tôi vẫn chưa xong đâu.

Tôi gắng gượng đứng dậy, cơ thể gào thét phản đối. Tôi tìm thấy điện thoại của mình, những ngón tay run rẩy khi bấm một số mà tôi đã không gọi trong nhiều năm.

Nó đổ chuông một lần, hai lần, trước khi một giọng nói khàn khàn quen thuộc trả lời. "Ông Cẩn nghe."

"Là con, An Vy," tôi thì thầm.

Có một khoảnh khắc im lặng. "Có chuyện gì vậy, con gái?"

"Con cần biến mất, chú Cẩn," tôi nói, những lời nói tuôn ra. "Con cần chú giúp con giả chết."

Lại một sự im lặng khác, lần này dài hơn. Tôi có thể nghe thấy sức nặng của yêu cầu của mình đè lên ông. Ông là quân sư của cha tôi, một người đàn ông vô cùng trung thành. Hoàng Bách đã buộc ông phải nghỉ hưu, nhưng tôi biết lòng trung thành của ông là dành cho gia đình tôi, không phải cho người đàn ông đang đội vương miện.

"Sẽ mất thời gian đấy," cuối cùng ông nói. "Mắt của nó ở khắp mọi nơi."

"Con biết," tôi đáp. Tôi biết chú Cẩn vẫn còn mạng lưới của mình, những người thuộc thế hệ cũ kính trọng cha tôi. Ông là hy vọng duy nhất của tôi.

"Con có thể đợi," tôi nói, rồi cúp máy.

Tôi sẽ đợi. Tôi sẽ chịu đựng. Và rồi, tôi sẽ được tự do.

Tiếp tục đọc
img Xem thêm bình luận trên Ứng dụng
Cập nhật mới nhất: Chương 21   Hôm trước20:59
img
img
Chương 1
17/10/2025
Chương 2
17/10/2025
Chương 3
17/10/2025
Chương 4
17/10/2025
Chương 5
17/10/2025
Chương 6
17/10/2025
Chương 7
17/10/2025
Chương 8
17/10/2025
Chương 9
17/10/2025
Chương 10
17/10/2025
Chương 11
17/10/2025
Chương 12
17/10/2025
Chương 13
17/10/2025
Chương 14
17/10/2025
Chương 15
17/10/2025
Chương 16
17/10/2025
Chương 17
17/10/2025
Chương 18
17/10/2025
Chương 19
17/10/2025
Chương 20
17/10/2025
Chương 21
17/10/2025
MoboReader
Tải ứng dụng
icon APP STORE
icon GOOGLE PLAY