Chiếc xe rời khỏi ga tàu cao tốc. Trên đường đi, tài xế không kìm được mà liếc nhìn gương chiếu hậu, quan sát cô gái đang nhắm mắt nghỉ ngơi phía sau.
Đây chính là vị hôn thê của Hoắc tổng.
Hoắc Vân Thành là ai chứ? Tổng giám đốc của Hoắc thị, chỉ mới hai mươi mốt tuổi đã nổi tiếng với phong cách làm việc quyết đoán, thủ đoạn cao tay, ông trùm chốn thương trường mà ai ai cũng nể sợ.
Nực cười thay, Hoắc lão gia lại sắp xếp một cuộc hôn nhân cho Hoắc Vân Thành từ nhiều năm trước, mà đối tượng lại là Thư Tình - một cô gái không có xuất thân gì, từ nông thôn lên thành phố bằng tàu cao tốc?
Tài xế nhìn gương mặt ngây thơ đơn thuần của Thư Tình, không kìm được tặc lưỡi một cái. Lọ Lem muốn làm dâu nhà giàu à, không dễ đâu!
Lúc này, Thư Tình từ từ mở mắt, nhìn thành phố xa lạ với vẻ mặt bình tĩnh.
Xe nhanh chóng đến nhà họ Hoắc, tài xế giúp Thư Tình mang hành lý vào.
Vừa bước vào cửa cô đã bị chặn lại, đứng ngay trước cửa là một vị phu nhân, ánh mắt đầy khinh thường đánh giá cô từ đầu đến chân.
"Dì Lý."
"Phu nhân, cô ấy đến rồi."
Dì Lý cầm chai nước khử trùng, phun khắp người Thư Tình.
Mẹ Hoắc đứng bên cạnh lên tiếng: "Còn cả giày dép, tóc tai, chỗ nào cũng không được bỏ sót."
Mùi gay gắt xộc vào mũi Thư Tình, cô đưa tay che mặt, giọng lạnh lùng nói: "Mấy người có bị điên không?"
Nghe vậy, mẹ Hoắc lập tức nổi giận.
"Quả thật là kẻ nhà quê, đến cách nói chuyện cũng mất dạy. Bọn tôi sợ trên người cô có vi khuẩn, lỡ lây sang người nhà họ Hoắc thì sao?"
Nếu là bình thường thì Thư Tình đã bỏ về từ lâu, nhưng giờ cô cũng hết cách.
"Vậy dì nốt phun khử trùng cả miệng mình đi, thối um lên được..."
Nói xong, Thư Tình bước thẳng vào trong.
"Cô..." Mẹ Hoắc giận dữ chỉ tay vào bóng lưng Thư Tình, dì Lý liền vội vàng an ủi bà.
Trong nhà có một cô gái khác cũng tầm tuổi Thư Tình, mặc đồ hiệu từ đầu đến chân, cũng liếc nhìn Thư Tình đầy khinh bỉ.
"Cô chính là vị hôn thê của anh họ tôi, Thư Tình?" Nhìn bộ quần áo không nhãn mác của cô, Hoắc Thiến lộ rõ vẻ khinh thường, tiếp tục nói: "Chậc, ông già thật rồi, mắt nhìn người hỏng rồi. Nghe nói cô còn đi tàu đến đây, sao không nói sớm, nhà họ Hoắc có thể mua vé máy bay cho cô đấy. Nhưng thôi cũng dễ hiểu, dưới quê cô chắc còn chẳng có sân bay."
Thư Tình nhìn Hoắc Thiến như đang nhìn một kẻ ngốc.
Người nhà họ Hoắc ai cũng kiêu ngạo vậy ư?
Nhà cô đúng là không có sân bay, nhưng lão gia đã đặt riêng vé tàu cao tốc đến Thành phố A cho cô, không ai hiểu được cô đã phải một mình trải qua chuyến tàu ấy khó khăn thế nào.
Nếu cô muốn, ông có thể cho máy bay riêng đến đón cô ngay.
Thư Tình lười giải thích với những người này, thẳng tiến lên lầu.
Hoắc Thiến bị phớt lờ, sắc mặt tối sầm theo sau cô lên lầu.
"Phòng tôi ở đâu?" Thư Tình hỏi người giúp việc phía sau.
Người giúp việc chưa kịp trả lời, Hoắc Thiến đã bước lên trước nói: "Đây."
Hoắc Thiến đẩy cửa phòng ra: "Chắc cô chưa từng ở trong một căn phòng rộng và đẹp như thế này đâu ha! Biết trân trọng cuộc sống ở nhà họ Hoắc đi. Tôi là Hoắc Thiến, em họ của anh Vân Thành, cô phải lấy lòng tôi đó biết chưa? Ngày nào mà…"
Hoắc Thiến chưa kịp dứt lời, Thư Tình đã bước vào phòng đóng cửa lại, tiếng "rầm" vang lên khiến Hoắc Thiến càng thêm tức giận.
"Á! Đứa con gái nhà quê mà dám kiêu căng thế sao? Ông nội nhìn người kiểu gì vậy?"
Người giúp việc cúi đầu nói: "Cô chủ, đây là phòng của Hoắc thiếu gia mà?"
Hoắc Thiến khinh bỉ liếc nhìn cánh cửa phòng.
"Đừng lắm lời, anh họ ghét nhất là người khác đụng vào đồ của anh ấy, đến lúc đó cứ bảo là cô ta tự ý đòi ở."
Nói đến đây, ánh mắt Hoắc Thiến lóe lên một tia mưu kế.