Tải ứng dụng Hot/Phổ biến
Trang Chủ / Đô Thị Đương Đại / Lục thiếu, vợ anh là bác sĩ thiên tài
Lục thiếu, vợ anh là bác sĩ thiên tài

Lục thiếu, vợ anh là bác sĩ thiên tài

4.5
136 Chương
1.1M Duyệt
Đọc ngay

Trong mắt mọi người, Cố Thanh là bác sĩ nhà quê, nhưng họ lại không biết cô là thần y nổi tiếng trong và ngoài nước, là bác sĩ ngoại khoa quyền lực. Ba năm trước, Lục Cảnh Viêm bất chợt trái tim anh bừng sáng, kể từ đó anh chìm đắm, một mình ngóng đợi Cố Thanh qua bao đêm dài lạnh lẽo. Ba năm sau, một vụ tai nạn xe hơi đã khiến Lục Cảnh Viêm trở thành người tàn phế. Để cứu Lục Cảnh Viêm, Cố Thanh đã đồng ý kết hôn, nhưng rồi cô phát hiện ra vụ tai nạn ấy không chỉ cướp đi sức khỏe mà còn lấy đi ký ức của anh. Anh nói với cô: "Tôi sẽ không thích cô đâu." Cô mỉm cười đáp lại: "Không sao mà, tôi còn chưa đồng ý với anh." Vì đôi chân bị liệt, Lục Cảnh Viêm tự ti, không dám mơ tới niềm hy vọng mà cô mang lại. Thế nhưng cô lại từng bước tiến gần, không cho anh cơ hội để trốn chạy. Chỉ có cô mới chịu cúi mình xuống ngang tầm anh để trò chuyện, cũng chỉ có cô mới dịu dàng an ủi anh mỗi khi anh nổi nóng, khẽ bảo Không sao đâu. Đối diện với nụ cười dịu dàng của cô, mọi cảm xúc bị dồn nén trong anh bỗng vỡ òa. Một đối một, không hiểu lầm

Nhân vật chính:

Cố Thanh và Lục Cảnh Viêm

Mục lục

Bab 1 Tin tức chấn động ở Bắc Thành

Tháng ba, Bắc Thành liên tiếp đón nhận những tin tức chấn động.

Một là con trai cả của gia tộc giàu có nhất Bắc Thành là Lục Cảnh Viêm bị tai nạn xe hơi, dẫn đến liệt nửa thân dưới.

Hai là gia tộc danh giá như nhà họ Lục lại chọn liên hôn với nhà họ Cố, một gia đình nhà giàu mới nổi.

Ba là nam nữ chính trong cuộc liên hôn đều gây tranh cãi.

Bên nam là Lục Cảnh Viêm đã bị liệt nửa người.

Bên nữ lại là con gái lớn được nhà họ Cố nuôi dưỡng ở dưới quê.

Lúc này, Cố Thanh, nhân vật chính đang bị mọi người bàn tán, vẫn còn ở dưới quê.

Cố Thanh ngồi trong phòng khách, điện thoại báo tin nhắn.

Cô nhìn qua điện thoại, là tin nhắn trợ lý gửi đến.

"Evelyn, bên này có một bệnh nhân tình trạng khá đặc biệt, đã hẹn với cô nửa năm rồi, cô xem khi nào rảnh, có thể đến khám giúp được không?"

Ngón tay trắng nõn của Cố Thanh nhấn nút tắt máy, cô cúi đầu, đôi mắt trong suốt lộ ra một nỗi buồn khó tả.

Quỷ Y Thánh thủ, danh y thế giới thì có tác dụng gì chứ?

Ngay cả bà nội ruột của mình cô cũng không cứu được, vừa cầm dao mổ lên, bà đã không đợi được mà ra đi rồi.

Phía sau truyền đến tiếng cãi vã từ phòng ngủ của bố mẹ, nhà ở nông thôn không cách âm.

"Diệp Chi Tuyết, bà đừng có quá đáng, mẹ tôi vừa qua đời, tang lễ vừa xong, bà đã la lối đòi về rồi!"

"Cố Vân Phi, công ty có một đống chuyện chờ chúng ta giải quyết, còn lễ trưởng thành của Nhược Nhược nữa, những chuyện này có việc nào không quan trọng hơn một người chết sao? Chúng ta đón Cố Thanh về, còn phải dạy nó quy tắc ở thành phố, nếu không để con nhỏ nhà quê đó gả vào nhà họ Lục, sẽ làm mất mặt nhà họ Cố chúng ta đấy!"

"Diệp Chi Tuyết, bà đừng luôn miệng gọi con bé là con nhỏ nhà quê được không? Con bé cũng là con gái ruột của bà đấy!"

"Nó mà không phải con gái ruột của tôi, tôi việc gì phải đến đón nó?" Diệp Chi Tuyết khinh thường nói.

"..."

Cố Thanh cười khẩy một tiếng.

Đây chính là bố mẹ ruột của cô sao...

Bố mẹ cô từ những người làm công bình thường, từng bước đi đến thành công.

Đương nhiên giai đoạn đầu lập nghiệp, họ bận rộn không có thời gian chăm sóc cô, từ lúc đầy tháng cô đã ở với bà nội.

Nhưng trước đây tuy bố mẹ bận rộn, vẫn thường xuyên nhớ đến cô.

Tất cả bắt đầu thay đổi từ khi nào?

Từ khi họ làm ăn phát đạt, sau đó thành lập công ty, và sinh một cô em gái khi cô lên bảy tuổi.

Kể từ đó, sự quan tâm của bố mẹ dành cho cô giảm đi, còn công việc làm ăn của nhà họ Cố lại ngày càng phát triển, tiến lên không ngừng, vươn lên hàng gia tộc giàu có.

Mẹ thỉnh thoảng gọi điện về, trong lời nói luôn tự hào khoe em gái là ngôi sao may mắn của gia đình họ, nhưng lại không hề hỏi cô về chuyện học hành hay sức khỏe.

Dường như chỉ để nói cho mọi người biết, họ có một cô con gái có thể mang lại may mắn.

Lúc em gái lên ba tuổi, họ có về đây một lần.

Lần đó bố đề nghị đưa bà nội và cô lên Bắc Thành sống, lúc đó Cố Thanh nhận thấy nụ cười trên mặt mẹ rất gượng gạo.

Sau đó không biết mẹ đã nói gì với bố, tóm lại cuối cùng bố không đưa cô và bà nội đi.

Sau khi trở về, mẹ lại mang thai, sinh thêm một em trai.

Cho đến lúc này, toàn bộ tâm trí của đôi vợ chồng này đều dồn hết vào hai đứa con kia, ngoài việc chuyển tiền về, suốt mười lăm năm, họ chưa từng về thăm một lần.

Nếu không phải bà nội qua đời, có lẽ họ đã quên mất mình còn có một người mẹ và một cô con gái.

Xử lý hậu sự cho bà nội xong, Cố Thanh cùng bố mẹ đến Bắc Thành.

Họ hết lòng yêu cầu cô đến Bắc Thành bằng lời lẽ chân thành, cứ như là rất yêu thương cô.

Cố Thanh biết mục đích của họ là gì, dù sao chỉ cần tra trên mạng là có thể tìm thấy tin tức ở Bắc Thành.

Khi sắp về đến nhà ở Bắc Thành, Diệp Chi Tuyết chủ động bắt chuyện với Cố Thanh.

"Thanh Thanh, nhớ kỹ, người khác hỏi con học đại học ở đâu thì con cứ nói con là thạc sĩ tốt nghiệp Đại học Y khoa Cảnh Thành, vừa chuẩn bị đi thực tập..."

Diệp Chi Tuyết vẫn luôn cho rằng con gái mình chỉ là bác sĩ làm ở phòng khám nhỏ, dù sao Thanh Thành chỉ là một huyện nhỏ nằm trong thung lũng.

Hơn nữa con gái còn chưa học đại học, phần lớn là học lỏm được chút y thuật lông gà vỏ tỏi từ bác sĩ ở đây.

Lão phu nhân từng nhắc đến mấy câu, nói Cố Thanh học y này nọ, bà ta liền vô thức định nghĩa Cố Thanh như vậy.

Chuyên ngành y học của Đại học Y Khoa Cảnh Thành đứng đầu cả nước, bà ta nói như vậy cũng là để giữ thể diện cho mình.

Nếu không đến lúc truyền ra ngoài, nói con gái Diệp Chi Tuyết bà ta chỉ là bác sĩ ở phòng khám nhỏ dưới quê, chẳng phải sẽ bị người ta chê cười sao.

Cố Thanh cười khẩy, Diệp Chi Tuyết vẫn là người ham danh như vậy, nhưng bà ta lại chưa bao giờ chịu tìm hiểu cô con gái này.

Một tháng trước, Đại học Y Khoa Cảnh Thành còn đặc biệt mời cô đến diễn thuyết cho sinh viên.

Là một người mẹ, bà ta chưa bao giờ hỏi han việc học của cô, chỉ vì một lần cô bị bệnh mà vắng thi hai môn chính, biết tổng số điểm cô rất thấp, liền khẳng định cô không thể đỗ đại học.

Ngay cả khi bà nội gọi điện muốn chia sẻ tin vui cô đậu vào trường danh tiếng, họ cũng lấy cớ bận công việc mà vội vàng cúp máy.

Họ không muốn quan tâm, bà nội và cô cũng mất đi hứng thú chia sẻ.

Cố Thanh liếc nhìn bà ta một cái, lạnh nhạt trả lời: "Con không phải là sinh viên Đại học Y Khoa Cảnh Thành."

Câu trả lời cứng nhắc của cô khiến Diệp Chi Tuyết không hài lòng, cứ như khúc gỗ mục, chẳng biết linh hoạt chút nào.

Đương nhiên bà ta biết cô không phải, nếu cô thật sự là sinh viên Đại học Y Khoa Cảnh Thành, bà ta còn bắt cô nói dối sao?

Chẳng có tài cán gì lại còn cứng đầu, nói ra bà ta cũng thấy mất mặt.

Chẳng giống Nhược Nhược chút nào, tuy ngoại hình không bắt mắt bằng Cố Thanh, nhưng lại rất xuất sắc.

Vừa định mắng cô vài câu, nghe thấy Cố Vân Phi hắng giọng mấy tiếng, Diệp Chi Tuyết mới im miệng.

Không nhắc đến chuyện công việc nữa, Diệp Chi Tuyết nghĩ đến cô con gái út được yêu chiều là Nhược Nhược, lời nói đầy vẻ cưng chiều.

"Đúng rồi, tính cách em gái con bị chiều chuộng nên có hơi kiêu căng một chút, con nhường con bé một chút, đừng làm con bé không vui, con bé mà giận là không chịu ăn cơm đâu."

Cố Thanh cảm thấy nực cười, một người sắp tròn mười tám tuổi rồi, còn không hiểu chuyện, đúng là bị chiều chuộng đến mức quá đáng.

Lời vừa dứt, xe dừng lại trước một căn biệt thự sang trọng.

Cố Thanh xuống xe trước.

Một cô gái mặc đồng phục JK chạy về phía này, đó là Cố Nhược.

"Bố, mẹ, cuối cùng mọi người cũng về rồi."

Nhìn thấy Cố Thanh, giọng Cố Nhược rõ ràng khựng lại một chút, ánh mắt đánh giá Cố Thanh.

Cố Thanh mặc áo hoodie màu trắng gạo đơn giản và quần ống rộng màu vàng nhạt, chân đi giày sneaker trắng.

Ăn mặc rất bình thường, nhưng cô lại rất đẹp, ngũ quan quá đỗi nổi bật, làn da cũng cực kỳ tốt, mang đến cảm giác thanh lãnh đạm nhã.

Hoàn toàn không giống người sống ở quê lâu năm.

Cố Nhược biết đây là Cố Thanh, chị gái cùng bố cùng mẹ nhưng chưa từng sống chung với cô ta.

Ở Bắc Thành, Cố Nhược luôn là đại tiểu thư trong nhà, là bảo bối của bố mẹ.

Cố Thanh đột nhiên trở về, khiến trong lòng Cố Nhược cảm thấy khó chịu một cách khó hiểu.

"Ôi chao, Nhược Nhược, con bé không ngoan này, sao lại mặc ít quần áo như vậy ra đây, không sợ lạnh sao."

Diệp Chi Tuyết thấy Cố Nhược chỉ mặc một chiếc áo T-shirt mỏng, vội vàng cởi áo khoác ngoài của mình khoác lên cho Cố Nhược.

Cố Nhược vui vẻ nép vào lòng Diệp Chi Tuyết, "Hì hì, mẹ, con không lạnh chút nào."

Cảnh tượng mẹ hiền con thảo thật là đẹp, tiếc là Cố Thanh chưa từng trải qua.

Hai người vừa cười vừa nói đi vào nhà, Diệp Chi Tuyết hoàn toàn quên mất bà ta còn có một cô con gái lớn vừa mới đến ngôi nhà này.

Trong lúc đó Cố Nhược quay đầu nhìn Cố Thanh một cái, ánh mắt không rõ ràng.

Cố Vân Phi thấy con gái út, trong lòng cũng vui mừng, không nhịn được giới thiệu cho Cố Thanh:

"Đó là em gái con Cố Nhược, Nhược Nhược rất giỏi, thành tích thi đại học rất tốt, đã nhận được giấy báo trúng tuyển của Đại học Y Khoa Cảnh Thành rồi..."

Tiếp tục đọc
img Xem thêm bình luận trên Ứng dụng
Cập nhật mới nhất: Chương 136 Nhắm mắt cầm dao mổ   Hôm nay00:23
img
img
Bab 37 Báo cáo
12/11/2025
MoboReader
Tải ứng dụng
icon APP STORE
icon GOOGLE PLAY