a tầng hầm. "Ông chủ
h phải đi. Hoàng Bách đang giữ mẹ tôi. Anh ta đang trả tiền cho các phương pháp
ẩm ướt của tầng hầm đã ngấm vào xương tủy, và đầu g
ch và Bảo Trâm đã gần xong bữa. Bảo Trâm nép
m xin lỗi về chuyện đã xảy ra. Để em lấy cho chị ít
i đến cho tôi, đôi mắt ánh lên
an sát tôi, chờ đợi phản ứng của tôi. Tôi với lấy bá
y cô ta, và nước súp nóng bỏng đổ hết lên người tôi,
ắt đầu lành, cảm giác như bị xé toạc ra lần nữa
hổn hển, nhìn anh
ột tia lo lắng. Anh ta bắt
ên một tiếng chói tai. "
sang cô ta. Anh ta lao đến bên cô ta, hoàn t
u bàn tay. "Có đau không?" anh ta hỏi, giọng đầy qu
mắt lưng tròng. "Em lo cho chị An Vy
đã làm gì này," anh ta nói, giọng lạnh lùng ghê t
Xin lỗi cô ấy đi. Rồi bôi
xuống trước mặt cô ta, mộ
t rực cháy sự thách thức. "Em là gì của an
anh ta rít lên. "Tốt thôi. Mẹ em ở phòng khám thế nào rồ
của tôi, người có cuộc sống nằm trong tay anh ta. Anh ta biết điểm yế
có lựa chọ
bỏng nhói lên dưới lớp băng ướt. Nhưng tôi cẩn thận, nhẹ nhàng, bôi kem
c mắt rơi xu
khẩy, chế nhạo. Anh ta vỗ nhẹ vào sau đầu tôi, một cử chỉ từng yêu
ảng, lúc tỉnh lúc mê. Trong cơn sốt, tôi nghe thấy giọng
căn phòng trắng toát, v
, trong giấc ngủ, trông trẻ hơn, giống người đàn ông tôi đã cưới hơn. Tr
không gọi giúp đỡ?" anh ta hỏi, giọng khàn k
những cuộc gọi không được trả lời. Tôi đã cố gắng gọi điện thoại ch
ự im lặng của tôi. Anh ta luồn tay vào tóc, một cử
ngoài cửa sổ. Tôi không
ngào và sáo rỗng, vang lên qua loa ngoài. "Anh Bách, yêu d
đến," an
a gì đó trong mắt anh ta - tội lỗi? Thương
ỗi của anh ta. "Em muốn xem bộ sưu tập cũ của cha em," t
nhận yêu cầu nhỏ này có thể xóa bỏ tội lỗi c
nh ta cảnh báo, giọng lại cứng
hoáng trên môi tôi lần đầu t
ủa gia đình. Hoàng Bách tin tưởng ông ấy. Ông