ức ăn, một cử chỉ quan tâm trống rỗng như những lời hứa của anh ta. Tôi là một tù nhân tro
hì thầm, tránh xa tai mắt của những người hầu của Hoàng Bách. Tôi đã thỏa thuận. Tự do của tôi đổi
Anh ta mặc một bộ vest được may đo riêng,
ngạc nhiên dịu dàng. "Chúng ta sẽ
mình, để thể hiện một bộ mặt văn minh với thế giới. Tôi từng tham dự những sự kiện này cùng anh ta, đ
Nhưng rồi tôi nhớ ra. Đây là đêm cuối cùng của tôi. Cuộc trốn thoát c
hôi," t
tôi được đẩy vào phòng khiêu vũ lớn, điều đầu tiên tôi thấy là Bảo Trâm, ngồi t
oàng Bách, không hề hay biết về con quái vật mà anh ta là. Họ thấy một người đàn ông quyền lực, m
phải ở bên cạnh anh ta. Tôi mới là người anh ta từng cưng chiều. Bây gi
ả vờ. Cách anh ta nhìn cô ta, cách tay anh ta đặt
bước tới, nụ cười của cô ta là một chiếc mặt nạ ngọt
u mày.
c ạ. Anh Bách đang trao nó cho em. Để g
phần duy nhất trong thế giới của ông được dành cho điều tốt đẹp. Nó là đứa con tinh thần của t
ng cho nó đi
ục, giọng thì thầm đắc thắng. "Nhưng với việc chị ở đây tối nay, đó là
ến đây như một đạo cụ. Một công cụ để phá h
kêu ken két phản đối, v
ào, giọng đầy nước mắt chư
hất, An Vy. Bảo Trâm có tài năng th
à hôn lên má anh ta. "Ôi
thấy trên khuôn mặt anh ta trong nhiều năm. Anh ta hôn lại cô ta
a cảnh báo tôi, đôi mắ
khấu. Người dẫn chương trình công bố Bảo Trâm là gương mặt mới củ
bố hạnh phúc. Sau đó Hoàng Bách bước lên. Anh ta lấy ra một hộp nhung
trong một tạp chí nhiều tháng t
u duy nhất của anh," anh ta nói vào micro, giọ
à một màn kịch. Một màn trình diễn công khai hoành tráng được
ạy trốn khỏi phòng khiêu vũ. Tôi tìm đường đến một sân
tôi nhìn thấy họ. Trong một góc tối, Bảo Trâm đa
sáng yếu ớt từ đường phố bên d
i ngừn
áng ghét nhất của chúng tôi, một kẻ mà chính Hoàng Bách