Nhưng rất nhanh anh đã lạnh lùng mở miệng, giọng nói vang thẳng vào tai cô: "Có con sẽ kéo theo nhiều vấn đề, bây giờ anh chưa muốn có."
Cố Khuynh Thành cắn môi, đôi mắt lập tức đỏ hoe: "Nhưng chúng ta sắp kết hôn rồi, người lớn trong nhà cũng rất mong có một đứa cháu, thật sự không được sao?"
Những lời này, đã mang theo ý cầu khẩn.
Bởi vì, cô thật sự rất muốn gả cho anh, cùng anh xây dựng một gia đình hạnh phúc, sinh một đứa con.
Nhưng nhìn khuôn mặt lạnh lùng cứng rắn của Mộ Đình Kiêu, cô cuối cùng vẫn thỏa hiệp: "Được rồi, chuyện con cái chúng ta bàn sau vậy."
Sắc mặt của Mộ Đình Kiêu lúc này mới dịu đi đôi chút.
Ngay khi anh định tiếp tục, điện thoại vang lên.
Cuộc gọi vừa kết nối, một giọng nói dịu dàng mềm mại truyền đến: "Đình Kiêu, xin lỗi, muộn thế này rồi còn làm phiền anh."
"Nhưng mà vừa nãy em không cẩn thận ngã trong phòng khách, chân đau quá. Nếu anh bận, thì em tự mình…"
Thẩm Đường còn chưa nói hết câu, Mộ Đình Kiêu đã lên tiếng: "Em ở yên đó đợi anh, anh sẽ đến ngay."
"Được, Đình Kiêu, em không làm phiền anh và Khuynh Thành chứ? Đừng để cô ấy hiểu lầm.
Hay là, để em tự bắt xe…"
"Không phiền gì cả, em đừng nghĩ nhiều." Giọng của Mộ Đình Kiêu nhẹ nhàng ấm áp như làn gió xuân.
Ha ha...
Cố Khuynh Thành thật sự rất muốn cười.
Bây giờ cả hai người đang ở trong phòng tắm, cơ thể đều ướt đẫm, bầu không khí mờ ám, tên đã lên cung, chỉ chờ nhắm bắn.
Cái gọi là "không phiền gì cả" của Mộ Đình Kiêu chính là như thế này.
Hóa ra, được thiên vị chính là không cần kiêng nể gì, là có đặc quyền, là ngoại lệ, là vượt ra khỏi mọi quy tắc.
Chỉ tiếc rằng, người phụ nữ được vị hôn phu của cô thiên vị lại không phải là cô, mà là một cô gái khác.
Thật mỉa mai làm sao!
Rất nhanh, Cố Khuynh Thành đã bị quấn lại.
Chiếc khăn tắm lớn phủ lên người cô, che đi thân hình quyến rũ.
"Anh bế em lên giường, em ngủ trước đi!" Mộ Đình Kiêu nói, giọng hiếm khi dịu dàng.
Nhưng những lời này lại như một gáo nước lạnh, dội thẳng vào trái tim cô.
Anh định đi tìm Thẩm Đường?
Cố Khuynh Thành siết tay thật chặt, toàn thân gần như cứng đờ.
Một lúc lâu sau, cô bước từng bước nhỏ, chậm rãi tiến lại gần, làm ra hành động mà ngay cả bản thân cô cũng thấy điên rồ đến cực điểm và không dám tin.
Cô đưa tay, ôm chặt lấy Mộ Đình Kiêu.
Cô cất giọng dịu dàng, cũng đầy run rẩy: "Hôm nay ở lại với em, đừng đi được không?"
Mộ Đình Kiêu rõ ràng cũng có chút bất ngờ.
Nhưng chuyện đó chỉ xảy ra trong khoảnh khắc, anh nhanh chóng phản ứng, xoa nhẹ mái tóc cô.
"Đừng làm loạn, cô ấy bị thương, không phải chuyện nhỏ."
"Nhưng bây giờ em cũng rất cần anh, em không muốn anh rời đi." Cố Khuynh Thành đỏ mắt, cắn chặt đôi môi đến bật máu.
"Đừng làm loạn, Khuynh Thành, trong lòng anh, em luôn là người ngoan ngoãn, hiểu chuyện."
Nhưng hôm nay cô không muốn hiểu chuyện, cô chỉ muốn giữ anh lại.
"Đình Kiêu…" Cố Khuynh Thành nhìn anh đầy lưu luyến.
"Nghe lời, buông ra."
Cố Khuynh Thành lắc đầu.
"Anh nói lại lần nữa, buông ra!"
Ánh mắt của Mộ Đình Kiêu nhanh chóng lạnh đi, anh mím môi, bàn tay to lớn từng chút một gỡ từng ngón tay cô ra.
Lực mạnh đến mức làm cô đau.
Không còn dũng khí níu giữ, cô cười khổ một tiếng, buông tay trong sự chán nản.
"Anh đi rồi sẽ về." Mộ Đình Kiêu để lại một câu như vậy trước khi rời đi.
Đi rồi sẽ về?
Câu này chắc chỉ có thể lừa được đứa trẻ ba tuổi. Có lần nào Thẩm Đường gọi mà anh quay lại chưa?
Mộ Đình Kiêu không muốn cô mang thai, chắc cũng là vì Thẩm Đường.
Dù sao thì đó cũng là người phụ nữ được anh cẩn thận đặt trong lòng, yêu mà không thể có được, là mối tình đầu mà bất kỳ người đàn ông nào cũng không thể quên, tất nhiên phải được nâng niu như báu vật.
Tắm xong, Cố Khuynh Thành rúc vào trong chăn.
Nhưng chiếc giường đêm nay dường như đặc biệt lạnh lẽo, dù cô có cố gắng thế nào cũng không thể ủ ấm nó.
Sáu giờ sáng.
Cô nhận được cuộc gọi từ mẹ chồng tương lai: "Thời gian tổ chức đám cưới đã chọn xong rồi, ba tháng nữa, là ngày lành tháng tốt."
Đây chắc là thời gian mà Giang Thư Lan tìm thầy xem cho, thích hợp để cưới gả.
"Cô gọi điện là để nhắc con, bảo bố mẹ cô chuẩn bị càng sớm càng tốt.
Dù nhà họ Mộ chúng tôi giàu có, nhưng cũng không phải kiểu tiêu tiền như nước, nhà cô đừng nghĩ đến chuyện bán con gái. Còn nữa, chuẩn bị của hồi môn cho đàng hoàng, đừng để quá sơ sài, làm mất mặt chúng tôi."
Cố Khuynh Thành trả lời từng câu một: "Vâng, cô cứ yên tâm, con sẽ nói với bố mẹ, tiền sính lễ con không lấy một đồng nào cả."
Nhưng lời này lại không thể làm hài lòng Giang Thư Lan.
Ngược lại, cô còn bị bà mỉa mai thêm một trận: "Đúng là đồ rẻ tiền."
Cố Khuynh Thành chỉ nghe, không giải thích gì thêm.
Chỉ có cô biết rõ, dù có lấy sính lễ, thì cũng chỉ rơi vào tay người bố vô tình và bà mẹ kế cay nghiệt của cô mà thôi.
"Thật không hiểu nổi Đình Kiêu nhìn trúng con ở điểm nào, vừa nghèo vừa tầm thường.
Nếu không phải con trai cô nhất quyết đòi cưới con, và bà cụ cũng đồng ý, thì đánh chết cô cũng sẽ không gật đầu."
Trước khi cúp máy, Giang Thư Lan lại càu nhàu thêm một hồi.
Cố Khuynh Thành cười khổ.
Đúng vậy!
Việc cô và Mộ Đình Kiêu đính hôn, giống như một giấc mơ.
Nhưng được gả cho Mộ Đình Kiêu, trở thành vợ anh, là ước nguyện lớn nhất đời này của cô.
Năm mười lăm tuổi…
Mẹ kế nói là đưa cô đi dự tiệc của các quý bà, địa điểm chính là nhà họ Mộ.
Cô bị mẹ kế sắp đặt, trượt chân ngã xuống hồ bơi.
Khi ấy Cố Khuynh Thành nghĩ rằng, cô sẽ chết.
Nhưng không ngờ, vào khoảnh khắc đó, có một chàng trai trẻ lao mình nhảy xuống nước.
Anh ôm lấy cô, kéo cô ra khỏi làn nước lạnh lẽo, cứu cô thoát khỏi bàn tay thân chết.
Khi tỉnh lại, cô chỉ nhìn thấy bóng lưng anh rời đi.
Nhưng chiếc đồng hồ đen trên cổ tay anh, cô đã nhớ nó thật kỹ.
Sau này, cô nhận ra anh nhờ chiếc đồng hồ giống hệt.
Đúng vậy, Mộ Đình Kiêu đã cứu cô.
Một lần cứu mạng, cô đã trao trọn trái tim mình cho anh, không giữ lại gì.
Từ ngày đó, ước mơ của cô chính là được gả cho anh.
Nắm tay anh, cùng anh đi hết cuộc đời.
Có tiếng bước chân từ dưới lầu vọng lên, kéo Cố Khuynh Thành ra khỏi dòng suy nghĩ.
Ngay sau đó, cửa phòng ngủ bị đẩy ra.
Ánh mắt và chân mày Mộ Đình Kiêu đều lộ rõ vẻ mệt mỏi, bộ vest trên người cũng nhăn nhúm.
Không ngoài dự đoán, anh lại chăm sóc Thẩm Đường cả đêm.
Cái gọi là "đi rồi sẽ về" đâu?
Cố Khuynh Thành dời ánh mắt sang chỗ khác, cố gắng không nhìn anh.
Nhưng Mộ Đình Kiêu lại đưa tay trực tiếp kéo cô vào lòng, đôi môi lạnh lẽo khẽ chạm vào cô, giọng nói trầm thấp, dịu dàng hỏi: "Giận rồi à?"
Cố Khuynh Thành né tránh, không nói gì.
Cô rõ ràng ngửi thấy mùi nước hoa của phụ nữ trên người anh, điều quan trọng hơn là, trên áo sơ mi của anh có dấu son môi, đỏ rực và vô cùng chói mắt.
Dấu vết thuộc về Thẩm Đường ấy, như một cây kim, từng chút một đâm vào trái tim cô.
Rất đau.
"Anh còn yêu Thẩm Đường không?"
Đột nhiên, Cố Khuynh Thành nhìn anh, giọng nói nhẹ nhàng, cứ thế mà hỏi anh.
Mộ Đình Kiêu đưa tay ôm cô vào lòng.
Sau đó, giọng nói trầm ấm, quyến rũ của anh vang lên: "Trong đầu em suốt ngày nghĩ gì vậy?"
"Anh thừa nhận Thẩm Đường có chút đặc biệt với anh, nhưng chỉ là tình cảm giữa bạn học, không có gì hơn ngoài đó."
Cố Khuynh Thành không phản bác, chỉ nhìn anh: "Vậy còn em thì sao?
Đình Kiêu, anh có yêu em không?"