ánh mắt điềm đạm: "Cứ nói chị
n răng, lịch sự trả lời: "Xin lỗi Mộ tổng, Giám đốc
h, giọng rõ ràng đầy khó chịu:
à anh trực t
át, lạn
g mang chút
uống cuống: "Giám đốc,
ơi, nhìn cô: "Em đi lấy xe tr
ng tầng
ng nói nhẹ nhàng dịu dàng của T
nh mắt hai người lặng lẽ gi
cuối cùng cô
m Đường bước tới
a tay ra định n
iêng người, nhanh chóng trán
vậy, lập tức cứn
nhìn về phía Mộ Đình Kiêu: "Đình Kiêu, anh xe
cảnh ân ái tình thâm giữa hai người
tôi, có chu
ng, hỏi th
gót, cổ chân cô lại
càng siết chặt, chắ
chân lan đến bắp chân, cả một bê
có thời gian để ở lại x
lầm, muốn đích thân xin
từng câu từng chữ đều là
h cười nhạt: "Nếu chỉ vì
à cũng sẽ không bao giờ chấp
ớc mắt, ấm ức mấp máy môi: "Khuynh T
êu, tôi không nên để anh ấy ôm mình,
sự rất sợ hãi, tôi thật sự không cố ý, cô đừng trách tôi
t của Thẩm Đường quả th
sướt mướt, đáng thương bao nhiêu thì có bấy
ng đều thíc
Kiêu cũng kh
là phụ nữ, không dễ bị la
cho công việc đi, mấy biểu cảm và nước mắt
yêu, thì nên tự giác giữ khoảng cách, chứ không
lập tức s
n, gần như khôn
trước mặt Đình Kiêu, chính là vì nghĩ rằng như v
ynh Thành lại thẳ
là quá k
Kiêu: "Đình Kiêu, xin lỗi, ban đầu em chỉ muốn giúp hai người
a em, Khuynh Thành không tha th
cô lập tức
ng đầu lên, lé
, quả thực l
cô, giọng nói dịu dàng như gió thoả
ông lừa em chứ?" Th
lâu rồi, em từng thấy an
, hai người nhìn nhau, á
như thể họ mới là
nh Thành mới là bạn gá
ay về, Cố Khuynh Thành đã từ
ân, phải bình tĩnh, phải giữ vữn
tập, cũng không bằng mộ
họ thật sự r
một kẻ hề hoàn toàn vô
n cũng không bằng một phần
è lên tim cô, khiến cô nghẹt
anh giú
hương kéo lấy tay áo Mộ Đình Ki
Ừ
ay người bước về ph
nay sợ bóng tối, lại sợ không gian kín, lúc nãy ôm a
n rộng lượng, anh biết em sẽ kh
t là khôn
nh là để bụng
Mộ Đình Kiêu, anh đâu phải con giun trong b
mặt Mộ Đình Kiêu lập
g ngờ Cố Khuynh T
Muốn tôi tha thứ ch
iến mất khỏi tầm mắt chúng ta, tránh th
m chặt tay áo Mộ Đình K
ng Khuynh Thành: "Chỉ là chuyện nhỏ thôi,
ần thiết, vậ
được vài bước, Thẩm Đường đột
để tôi đích thân pha cho cô một
ng c
vẫn cố chấp pha một ly
ong tay cô ta, ánh mắt lạnh nhạt: "Cô Thẩm, t
rõ ràng đến kh
còn giỏi nhẫn nh
để tôi ph
g, lập tức quay lại
thì bất ngờ, ly trà chao đảo một cái, ngay sau
hẩm Đường là người
ần tay cô bị bỏng còn nghiêm
gần như đổ hết
lên mu bàn tay của
ũng sợ đau, cô cũ
Mộ Đình Kiêu lập tức nắm chặt tay Thẩm
trong lòng cô, lập tức như một
ra được chút âm
phải nh
tâm, vốn dĩ kh
gì phải tự r
i trướ
Khuynh Thành quay
ộ Đình Kiêu