Trà My, với vẻ ngoài ngây thơ, nhanh chóng trở thành trung tâm vũ trụ của họ. Cô ta vấp ngã, cô ta khóc lóc, cô ta thậm chí còn cố tình làm vỡ giải thưởng của tôi, tất cả chỉ để có được sự thương cảm của họ. Đăng Khoa và Minh Khôi, từng là những người bảo vệ tôi, giờ lại quay lưng, sự quan tâm của họ chỉ dành cho cô ta. "An Chi, cô bị sao vậy? Em ấy chỉ là thực tập sinh thôi," Đăng Khoa buộc tội, ánh mắt lạnh như băng. Minh Khôi thêm vào, "Cậu quá đáng lắm. Em ấy chỉ là một đứa trẻ."
Sự mù quáng của họ ngày càng leo thang. Cơn khủng hoảng tự tạo của Trà My, một chiếc lốp xe bị xẹp, đã kéo họ đi, bỏ lại tôi một mình. Sau đó, Đăng Khoa, trong cơn thịnh nộ vì một chiếc bình vỡ, đã xô ngã tôi, gây ra chấn thương ở đầu. Anh ta thậm chí không nhận ra phản ứng dị ứng của tôi, một triệu chứng mà họ từng tức tốc đưa tôi đi cấp cứu.
Làm sao họ có thể quên hết mọi thứ? Những lần bị ong đốt, những lần dị ứng hải sản, những lần họ nắm tay tôi trong phòng cấp cứu. Vườn hoa dành dành Đăng Khoa trồng, giờ đây là nguồn cơn đau khổ của tôi, lại không được ai để ý.
Tôi nhìn vào khuôn mặt họ, vào hai người đàn ông tôi đã biết cả đời, và chỉ thấy những người xa lạ. Quyết định của tôi đã được đưa ra. Tôi đốt cháy những ký ức chung của chúng tôi, từ chức khỏi công ty, và rao bán nhà. Tôi sẽ rời bỏ họ, tất cả bọn họ, mãi mãi.
Chương 1
"Hôn lễ được nối lại rồi," giọng mẹ tôi vang lên qua điện thoại, bình thản như thể bà đang bàn chuyện thời tiết.
Tôi đứng trên ban công căn penthouse ở Sài Gòn, ánh đèn thành phố phía dưới trải dài như một tấm thảm nạm đầy châu báu. Làn gió đêm mát rượi mơn man trên da thịt. Tôi vừa xuất viện được một tuần, đang hồi phục sau một cơn bạo bệnh đột ngột và bí ẩn đã khiến tôi yếu đi hàng tháng trời.
"Hôn lễ nào ạ?" Tôi hỏi, giọng vẫn còn hơi khàn.
"Với Vương Đình Kì," bà đáp. "Nhà họ Vương gọi rồi. Họ nghĩ đã đến lúc. Con cũng không còn trẻ nữa đâu, An Chi."
Gia đình họ Vương. Một cái tên lừng lẫy ở Hà Nội, cũng giống như nhà chúng tôi. Một cuộc hôn nhân sắp đặt, một giao ước được thực hiện giữa hai người ông của chúng tôi từ nhiều thập kỷ trước. Đó là một di vật của quá khứ mà tôi nghĩ mọi người đã lãng quên.
"Con hiểu rồi," tôi nói, đầu óc tỉnh táo một cách đáng ngạc nhiên. Tôi nhìn ra khoảng không bao la, lấp lánh của Sài Gòn, một thành phố chứa đựng tất cả thành tựu, tình bạn, và toàn bộ cuộc sống của tôi.
"Vậy con sẽ về Hà Nội chứ?" Mẹ tôi hỏi, giọng có chút lo lắng.
Tôi nghĩ đến Đăng Khoa và Minh Khôi, những người bạn thời thơ ấu của tôi. Chúng tôi lớn lên cùng nhau, một bộ ba thân thiết. Họ giống như anh em trai, cuộc sống của chúng tôi quyện vào nhau đến mức khó có thể phân biệt đâu là điểm bắt đầu và kết thúc. Họ đã là chỗ dựa vững chắc cho tôi trong suốt thời gian bị bệnh, liên tục đến thăm tôi.
Nhưng gần đây, có điều gì đó... không ổn.
"Vâng," tôi nói, quyết định được hình thành ngay lập tức. "Con sẽ về. Con chỉ cần hai tuần để giải quyết mọi việc ở đây."
Mẹ tôi thở phào nhẹ nhõm. "Tốt. Rất tốt, An Chi."
Sau khi cúp máy, tôi dựa vào lan can. Lần đầu tiên sau nhiều tháng, tôi cảm thấy có một mục đích không gắn liền với bản thiết kế hay công trường xây dựng. Đó là một quyết định về chính cuộc đời mình.
Tiếng cười và nhạc vui vẻ vọng lên từ khu vườn bên dưới. Đăng Khoa và Minh Khôi đang tổ chức một bữa tiệc. Đó là một bữa tiệc chào mừng Trà My, một thực tập sinh mới tại công ty kiến trúc của tôi mà chính tôi đã giới thiệu. Họ đã rất quý cô ta, muốn làm cho cô ta cảm thấy như ở nhà.
Tôi đi xuống lầu, bước chân chậm rãi nhưng vững vàng. Khu vườn rộn ràng người qua lại, chủ yếu là những người bạn chung của chúng tôi. Tôi thấy Đăng Khoa, CEO của đế chế công nghệ gia đình anh ta, đang cười nói với một nhóm gần quầy bar. Minh Khôi, tay đua xe nổi tiếng thế giới, đang cho ai đó xem ảnh trên điện thoại, nụ cười của anh ta rạng rỡ như ánh đèn bên hồ bơi.
Không ai có vẻ để ý đến sự xuất hiện của tôi.
Rồi tôi thấy cô ta. Trà My. Cô ta đang cầm một khay đồ uống, vẻ mặt là sự pha trộn hoàn hảo giữa ngây thơ và lo lắng. Cô ta mặc một chiếc váy trắng đơn giản khiến cô ta trông trẻ hơn tuổi hai mươi hai của mình. Cô ta là hình ảnh của một thực tập sinh vô hại, háo hức làm hài lòng người khác.
Cô ta phát hiện ra tôi và mắt cô ta mở to. Cô ta bước tới, bước chân có chút không vững.
"Chị An Chi," cô ta nói, giọng nhẹ nhàng. "Em rất vui vì chị đã đến. Em đã lo chị vẫn chưa khỏe."
"Chị khỏe hơn rồi," tôi nói, nở một nụ cười nhẹ. "Em thấy bữa tiệc thế nào?"
"Ồ, vâng! Anh Khoa và anh Khôi thật tốt bụng. Em không thể tin được họ lại làm tất cả những điều này vì em." Cô ta nhìn xuống chiếc váy đơn giản của mình. "Nhưng em cảm thấy mình hơi lạc lõng."
"Em mặc đẹp mà, Trà My."
Cô ta ngước lên, mắt long lanh. "Em ở lại thêm một chút có được không ạ? Em biết ngày mai phải đến văn phòng sớm, nhưng em không muốn tỏ ra vô ơn."
"Đây là một bữa tiệc. Cứ ở lại bao lâu tùy thích," tôi nói, quay đi để lấy một ly nước.
Tay cô ta vươn ra và nắm lấy cánh tay tôi. "Chị có thể nói với họ là được không ạ? Họ nghe lời chị. Họ nói họ chỉ đang đợi chị bảo em về nhà để họ kết thúc bữa tiệc."
Tôi nhìn bàn tay cô ta trên cánh tay mình, rồi nhìn lại khuôn mặt cô ta. Đôi mắt cô ta mở to và cầu xin. Đó là một màn trình diễn sự yếu đuối được dàn dựng cẩn thận.
"Trà My, em là người lớn rồi. Em không cần sự cho phép của chị để ở lại một bữa tiệc," tôi nói, giọng cứng rắn hơn dự định.
Mặt cô ta méo xệch. Nước mắt lưng tròng, và cô ta nhanh chóng buông tay tôi ra như thể bị bỏng.
"Em xin lỗi," cô ta thì thầm, giọng run rẩy. "Em không có ý làm phiền chị. Em biết chị không thích em."
Trước khi tôi kịp đáp lại, cô ta đã lảo đảo lùi lại. Đó là một cú ngã vụng về đầy kịch tính. Cô ta tự vấp chân mình và ngã xuống, khay đồ uống rơi xuống đất với tiếng loảng xoảng của kính vỡ.
"Trà My!"
Đăng Khoa và Minh Khôi đã có mặt ngay lập tức. Họ lao qua tôi, khuôn mặt đầy lo lắng, và quỳ xuống bên cạnh cô ta.
"Em có sao không?" Minh Khôi hỏi, giọng đầy lo lắng khi anh ta giúp cô ta ngồi dậy.
"Cô ta có làm em bị thương không?" Câu hỏi của Đăng Khoa sắc như dao, ánh mắt anh ta không nhìn Trà My, mà dán chặt vào tôi.
Trà My lắc đầu, nước mắt lã chã. "Không, không. Là lỗi của em. Em thật hậu đậu. Em chỉ... em nghĩ em đã làm chị An Chi buồn, và em bị mất bình tĩnh." Cô ta nhìn tôi, vẻ mặt là sự pha trộn đau lòng giữa sợ hãi và xin lỗi. "Em xin lỗi chị, An Chi. Em thực sự không cố ý."
Mọi người xung quanh nhìn chằm chằm. Những lời xì xầm của họ tuy nhỏ nhưng tôi cảm nhận được rõ ràng ánh mắt phán xét của họ.
Đăng Khoa đỡ Trà My đứng dậy, cánh tay anh ta ôm chặt eo cô ta. "Không sao đâu, Trà My. Không phải lỗi của em." Anh ta nhìn tôi, ánh mắt lạnh như băng. "An Chi, cô bị sao vậy? Em ấy chỉ là một thực tập sinh. Em ấy rất ngưỡng mộ cô."
Minh Khôi cau mày, vẻ ngoài dễ dãi thường ngày của anh ta biến mất. "Đúng vậy, Chi. Cậu quá đáng lắm. Em ấy chỉ là một đứa trẻ."
Tôi nhìn vào khuôn mặt họ, vào hai người đàn ông tôi đã biết cả đời, những người được cho là hiểu tôi hơn bất cứ ai. Và trong khoảnh khắc đó, lần đầu tiên sau một thời gian dài, tôi đã nhìn rõ họ. Họ không nhìn tôi, người bạn An Chi của họ. Họ đang nhìn một người xa lạ, một nhân vật phản diện trong câu chuyện do người khác viết nên.
Tôi nhớ lại tất cả những lần họ đã bảo vệ tôi, bênh vực tôi, sát cánh bên tôi. Những buổi dã ngoại ở công viên, những cuộc trò chuyện thâu đêm sau khi bố mẹ tôi cãi nhau, cách cả hai nắm tay tôi trong phòng cấp cứu sau lần ngã ngựa tồi tệ đầu tiên. Những ký ức thật ấm áp, nhưng thực tại đứng trước mặt tôi lại lạnh như băng. Mối quan hệ của chúng tôi, từng không thể phá vỡ, đã trở nên mong manh đến mức một người lạ có thể phá tan bằng vài giọt nước mắt đúng chỗ.
Một làn sóng kiệt quệ ập đến, nặng nề hơn bất kỳ sự mệt mỏi nào từ căn bệnh của tôi. Tôi đã mệt mỏi với thành phố này, với những con người này, với những bóng ma của một tình bạn không còn tồn tại.
"Hai người nói đúng," tôi nói, giọng đều đều và vô cảm. "Tôi không được khỏe."
Tôi quay người và bỏ đi, không ngoảnh lại. Tôi không cần phải làm vậy. Tôi biết mình sẽ thấy gì: Đăng Khoa và Minh Khôi đang rối rít quanh Trà My, lưng quay về phía tôi.
Khi tôi đi qua ngôi nhà trống rỗng và lên cầu thang về phòng mình, một quyết định đã lắng đọng trong tim tôi, cứng rắn và dứt khoát. Tôi không chỉ rời khỏi Sài Gòn. Tôi đang rời bỏ họ. Tất cả bọn họ. Mãi mãi.