căn penthouse của tôi ở Sài Gòn. Một cuộc hôn nhân sắp đặt với Vương Đình
, những tảng đá vững chắc của tôi trong suốt cơn bạo bệnh bí ẩn. Nhưng một thực tập
, tất cả chỉ để có được sự thương cảm của họ. Đăng Khoa và Minh Khôi, từng là những người bảo vệ tôi, giờ lại quay lưng, sự quan tâm của họ chỉ dành cho cô ta. "A
ỏ lại tôi một mình. Sau đó, Đăng Khoa, trong cơn thịnh nộ vì một chiếc bình vỡ, đã xô ngã tôi, gây ra chấn thương ở
hải sản, những lần họ nắm tay tôi trong phòng cấp cứu. Vườn hoa dành dành Đ
người xa lạ. Quyết định của tôi đã được đưa ra. Tôi đốt cháy những ký ức chung của ch
ươ
ôi vang lên qua điện thoại, bình thản
m thảm nạm đầy châu báu. Làn gió đêm mát rượi mơn man trên da thịt. Tôi vừa xuất viện được một
Tôi hỏi, giọng v
Vương gọi rồi. Họ nghĩ đã đến lúc. Co
uộc hôn nhân sắp đặt, một giao ước được thực hiện giữa hai người ông của chúng tôi từ
Tôi nhìn ra khoảng không bao la, lấp lánh của Sài Gòn, một thành ph
i chứ?" Mẹ tôi hỏi,
thân thiết. Họ giống như anh em trai, cuộc sống của chúng tôi quyện vào nhau đến mức khó có thể phân biệt đâu là
, có điều gì
ành ngay lập tức. "Con sẽ về. Con chỉ cầ
nhẹ nhõm. "Tốt.
, tôi cảm thấy có một mục đích không gắn liền với bản thiết kế hay
ột bữa tiệc. Đó là một bữa tiệc chào mừng Trà My, một thực tập sinh mới tại công ty kiến trúc
chúng tôi. Tôi thấy Đăng Khoa, CEO của đế chế công nghệ gia đình anh ta, đang cười nói với một nhóm gần quầy bar. Minh Khô
để ý đến sự xuấ
ngây thơ và lo lắng. Cô ta mặc một chiếc váy trắng đơn giản khiến cô ta trông trẻ hơn tuổi hai mư
cô ta mở to. Cô ta bước tới,
hẹ nhàng. "Em rất vui vì chị đã
ói, nở một nụ cười nhẹ. "
ược họ lại làm tất cả những điều này vì em." Cô ta nhìn xuống ch
đẹp mà,
t chút có được không ạ? Em biết ngày mai phải đến
i bao lâu tùy thích," tôi nói
nói với họ là được không ạ? Họ nghe lời chị. Họ nói họ
khuôn mặt cô ta. Đôi mắt cô ta mở to và cầu xin. Đó là
n sự cho phép của chị để ở lại một bữa ti
ng tròng, và cô ta nhanh chóng
g run rẩy. "Em không có ý làm phiề
cú ngã vụng về đầy kịch tính. Cô ta tự vấp chân mình và ngã xuố
à M
lập tức. Họ lao qua tôi, khuôn mặt đầy
i hỏi, giọng đầy lo lắng kh
i của Đăng Khoa sắc như dao, ánh mắt anh
em nghĩ em đã làm chị An Chi buồn, và em bị mất bình tĩnh." Cô ta nhìn tôi, vẻ mặt là sự
g lời xì xầm của họ tuy nhỏ nhưng tôi cảm
u, Trà My. Không phải lỗi của em." Anh ta nhìn tôi, ánh mắt lạnh như băng. "A
ngày của anh ta biến mất. "Đúng vậy, Chi.
ứ ai. Và trong khoảnh khắc đó, lần đầu tiên sau một thời gian dài, tôi đã nhìn rõ họ. Họ không nhìn tôi, người
ẹ tôi cãi nhau, cách cả hai nắm tay tôi trong phòng cấp cứu sau lần ngã ngựa tồi tệ đầu tiên. Những ký ức thật ấm áp, nhưng thực tại đứng trước mặt tôi lại
ừ căn bệnh của tôi. Tôi đã mệt mỏi với thành phố này, với những c
nói, giọng đều đều và vô c
phải làm vậy. Tôi biết mình sẽ thấy gì: Đăng Khoa và Mi
t quyết định đã lắng đọng trong tim tôi, cứng rắn và dứt khoát. Tôi k