Tải ứng dụng
Lịch sử đọc

Chương 2

Số từ:1063    |    Phát hành vào:17/10/2025

Dự án này là đứa con tinh thần của tôi, là đỉnh cao của nhiều năm làm việc. Tôi đã dành cả ngày để ghi chú, hoàn thiện các chi tiết và soạn

ới của mình với một dòng tiêu đề đơn giản: "Hồ sơ dự án cuối cùng." Tôi

g lên. Đó là một t

oa đang đưa em đi ăn tối để an ủi em. Họ nói em không cần lo lắng, rằ

h, cô ta đang nâng một tách trà sứ tinh xảo, một món quà từ chuyến đi Nhật Bản gần đây của Minh Khôi. Nó là một phần của bộ trà anh ta đã tặng tôi vào sinh nhật lần thứ ba mươi. Trên cổ tay cô ta là một chiếc v

gây thơ của cô ta. Tôi không cảm thấy gì cả. Không tức giận, không ghen tuông. Chỉ có một

ngắn gọn và chuyên nghiệp. Tôi viện lý do cá nhân và mong muốn chuyển đi n

người môi giới bất

ọi thứ trong đó. Hãy niêm yết nó như một tài sản chìa k

bên kia. "An Chi? Em có chắc không

ôi nói. "Hãy định

. Những bức ảnh của tôi, Đăng Khoa và Minh Khôi khi còn nhỏ, cười toe toét khoe răng sún. Khi là thanh thiếu niên, vụng về và lóng

iêm và thả nó vào trang đầu tiên. Tờ giấy bóng cong lại, chuyển sang màu đen, rồi bùng l

ộc đua vòng quanh thế giới, một bông hoa cài áo khô từ buổi vũ hội mà Đăng Khoa

hôi bước vào, đang cười nói về điều

vậy?" Giọng Đăng Khoa că

n lửa, mặt tái nhợt. "Đó là... đ

gọn lửa mà không nhìn họ. Bìa nhự

tinh thôi," tô

c đời của chúng ta! Sao cậu có thể?" Anh ta đưa tay về phía ngọn lửa,

lửa, vẻ mặt là sự pha trộn giữa tức giận và bối rối. "Dừng lại đi. Dừng lại ngay

mặt đau đớn của họ, vào nỗi đau thực sự trong mắt họ. Nỗi đau

n căn nhà mà tất cả chúng tôi đã cùng nhau chọn, căn nhà mà họ vẫn còn giữ chìa khóa. Suy nghĩ đó không mang l

Tải ứng dụng
icon APP STORE
icon GOOGLE PLAY