tôi. Đó là giải thưởng "Nhà đổi mới trong thiết kế đô thị", một vinh dự danh giá trong
ng cửa lại reo. Là Trà My. Cô ta đang
cô ta nói, nụ cười rạng rỡ và ngây thơ. "Chúc mừn
" tôi nói, nhận chi
mắt cô ta dừng lại trên chiếc cúp. "W
lời, cô ta đã bước v
em động vào," tôi nói,
Cô ta nhìn tôi, đôi mắt mở to với sự ngưỡng mộ được dàn dựng. "Chị biết không, anh Khoa n
vi về vị trí của cô ta trong cuộc đời anh t
, giọng lạnh lùng. "Nhưng
chắn lên kệ, nhưng cô ta nhanh h
ột giây thôi,"
ứt khoát, tay tôi nắm chặt
bịch. Móng tay cô ta cắm vào da tôi. Cô ta đột ngột gi
tiếng rắc ghê rợn. Một mảnh lớn, lởm c
úng tôi đ
n trường trong một cái liếc mắt: tôi đứng trên một c
ét lên, lao đến bên Trà My. "Em có
vào bàn tay hoàn toàn nguyên vẹn của mình. "C
đó nói, chỉ vào một vết đỏ nhỏ trên
anh ta như một đám mây giông. Anh ta t
đang khóc vào lòng như thể cô ta là một con búp bê mỏng manh.
a, giọng anh ta thì t
"Một cái giải thưởng. Cậu đã đánh nhau với em ấy vì một cái
ay tôi," tôi nói, giọng t
ấy muốn là cầm nó," anh ta đáp trả. "Nhìn xem cậu đã làm gì em ấy.
"Cô ta muốn làm vỡ nó, Minh K
" anh ta chế nhạo. "Cậu
g làm," tôi nói, giọng cao lên. "Cô ta
ột mảnh kính? Cậu là một kiến trúc sư thành công, An Chi. Cậu sẽ giành được nhiều giải thưở
h viện để xem em ấy thế nào. Cậu nên su
a ngoài, đóng
chỉ một mảnh pha lê vỡ. Tay tôi đang nhói đau. Tôi nhìn xuống. Bốn vết hằn hình lưỡi liềm sâu, đẫm máu từ
vào phòng tắm. Tôi rửa máu trên tay dưới vòi nước lạ
lên. Đó là một tin n
ủa chúng ta ở Hà Nội đã được xác nhậ
, vững vàng của anh. Đó là một chiếc phao cứu sinh từ một thế
nói chuyện với mẹ của Vương Kì. Mọi thứ đ
ng lập khi tôi quấn một tờ giấy ăn quanh
bước vào đúng lúc tôi nói, "Con sẽ gặp mẹ trong hai tuần nữa." Anh ta d