Cuối cùng, cô đặt hy vọng cuối cùng vào vị hôn phu mà cô đã yêu thương hơn mười năm - Lục Sâm, người từ nhỏ đã cùng cô lớn lên.
Ở phía trước không xa, một người đàn ông anh tuấn, quần áo chỉnh tề đang ngồi trang trọng trước bàn đàm phán.
Khi đối diện với ánh mắt cầu cứu của cô, người đàn ông chỉ mấp máy môi, không chút biểu cảm mà lạnh lùng mở miệng:
"Tôi chỉ cần Hinh Nhi, nếu Hinh Nhi bị rụng một sợi tóc, Lục Sâm tôi tuyệt đối không tha cho các ngươi, còn về người phụ nữ này... Các người thích chơi thế nào thì chơi thế ấy, không liên quan tới tôi!"
Máu lạnh, lãnh cảm, phớt lờ.
Đây chính là người đàn ông mà cô đã yêu suốt mười mấy năm ư?
Đây chính là người mà khi anh ấy bị bệnh nặng, cô không tiếc đối mặt với thông báo tử vong mà phía bệnh viện đã liên tục đưa ra, cũng muốn hiến máu cứu sống đó ư?
Mặc dù trong lòng đã có câu trả lời, nhưng khi đích thân nghe được người đàn ông dùng giọng điệu lạnh lùng như thế, không chút do dự mà bỏ rơi mình, trái tim Hạ Cửu vẫn đã đau thắt dữ dội.
Đau.
Lồng ngực đau đớn như bị đá đè nặng.
Đau đến mức cô không còn sức để nói thêm một lời nào nữa.
Cô chỉ có thể mở to mắt nhìn Hạ Hinh được cứu ra ngoài, vừa khóc lóc vừa lao vào vòng tay Lục Sâm, nhìn vào vị hôn phu mà một giây trước còn dùng ánh mắt lạnh lùng khi nhìn vào cô, thì một giây tiếp theo, anh lại vô cùng dịu dàng khi lau nước mắt cho Hạ Hinh.
Ba người anh trai trông giống như đang lo lắng cho em gái ruột của mình, mà chạy tới bao vây quanh Hạ Hinh hỏi han quan tâm, như thể lo sợ Hạ Hinh bị tổn thương tới một sợi tóc.
Ai cũng chẳng buồn nhìn cô một lần.
Cho dù là...
Dù chỉ là nhìn một cái...
Những gì cô nhận lại, chỉ là những kẻ bắt cóc hung tợn, bọn chúng di chuyển những tấm thân béo phì và bốc mùi hôi thối, gương mặt để lộ nụ cười nham hiểm từ từ tiến về phía cô...
"Hi hi, không ngờ Hạ gia lại vì một đứa con riêng mà bỏ rơi đại tiểu thư Hạ gia. Những kẻ sống dưới đáy xã hội như chúng ta, cũng có cơ hội được chơi đại tiểu thư Hạ gia cao cao tại thượng."
"Anh em đừng vội, xếp hàng vào, từng người một thôi..."
Cơ thể đã áp sát vào góc tường, không còn đường nào để lui nữa.
Cổ họng đã khô khốc vì tiếng gào thét từ trước, Hạ Cửu thậm chí có thể cảm nhận được mùi máu tanh lan tỏa trong cổ họng.
Nhìn về phía năm người đang vui vẻ quây quần đoàn tụ, Hạ Cửu cuối cùng đã mất hết tất cả can đảm.
Trái tim, cứ thế mà chết lặng.
Mẹ ơi...
Hãy cho con được dũng cảm một lần cuối!
Hạ Cửu đột ngột ngẩng cao đầu lên, lao thật mạnh vào tường!
Nhưng hành động tìm đến cái chết của cô, nhanh chóng bị tên cầm đầu băng đảng bắt cóc phát hiện trước, hắn nhanh hơn cô một bước, túm lấy tóc cô, đồng thời lấy hết sức kéo mạnh về phía sau.
"Bốp!"
Một cái tát mạnh mẽ và đau rát, cứ thế đánh vào mặt Hạ Cửu.
"Chết tiệt! Con đĩ này, trước khi bọn tao chơi chết mày, ngay cả chết mày cũng không xứng!"
Cái tát mãnh liệt đó khiến Hạ Cửu ngất xỉu ngay tại chỗ.
Nhưng hoàn toàn chẳng có ai bận tâm.
Bọn bắt cóc chỉ cười "hì hì", đưa những đôi tay béo ngậy và bẩn thỉu lên người Hạ Cửu và bắt đầu sờ soạng...
Như thể muốn trút hết dục vọng của cơ thể ra ngoài.
"Xẹt—"
"Xẹt—"
Và rồi!
Chính vào lúc quần áo trên người Hạ Cửu sắp bị bọn bắt cóc xé toạc thành từng mảnh...
"Vút!"
Người vốn dĩ đã bị đánh ngất bởi một cái tát như Hạ Cửu, bỗng nhiên mở mắt lên!
Trong đôi mắt thiếu nữ giờ đây không còn nét yếu đuối như trước, mà thay vào đó là tia sáng sắc lạnh của một nữ hoàng từng trải qua bao trận sát phạt!
Hạ Cửu sau khi cảm nhận được nguy hiểm, cơ thể cô giống như phản xạ có điều kiện, đã trở mình đứng bật dậy.
Cô đưa cao đôi tay bị dây thừng trói chặt, giống như con rắn quấn lấy cổ tên cầm đầu băng đảng bắt cóc.
Chân đạp đất, dùng lực xoay người mạnh mẽ.
"Cạch."
Tên cầm đầu băng đảng bắt cóc còn chưa kịp phản ứng đã bị vặn gãy cổ, đổ gục xuống đất.
Cùng lúc đó.
Nhân lúc mấy tên bắt cóc còn đang kinh ngạc, Hạ Cửu tiến lên trước một bước, một cú đá cao quét ngang, bèn khiến những tên khi nãy định xâm phạm cô, tất cả đều ngã nhào xuống đất.
Nguy hiểm đã được giải trừ.
Nhưng khi nãy bị đánh một cái tát mãnh liệt, vào giây phút thức tỉnh, cặp lông mày nhíu lại đó của Hạ Cửu đã không hề được giãn ra.
Bởi vì không ổn! Rất không ổn!
Chuỗi phản xạ có điều kiện liên hoàn của cô khi nãy, cùng với thân thủ đã hạ gục bọn bắt cóc, là sao vậy?
Sao cô lại cảm thấy quen thuộc đến thế? Trông giống như đó mới là thực lực vốn có của cô.
"Xẹt!"
Đang suy nghĩ.
Một giây sau!
Những ký ức đã bị lãng quên từ lâu, trông giống cơn sóng lớn ngoài biển, cuồn cuộn đổ vào đầu cô...
Chào đời, tuổi thơ, bị bắt cóc, và sau đó...
Bố già, hắc đạo, máu tanh, giết chóc!
Cô nhớ ra rồi!
Sáu năm trước, cô thân là đại tiểu thư Hạ gia, tỷ phú Thành phố Hải Thiên, sau khi bị kẻ thù bắt cóc bán đi, toàn bộ ký ức mà cô đã mất đi trong suốt khoảng thời gian bốn năm đó, bây giờ cô đã nhớ lại hết!
Thì ra sau khi bị bắt cóc, cô không hề giống như những lời đồn đoán của mọi người rằng cô đã bị bán vào chốn ăn chơi xa hoa và trụy lạc.
Mà là được Bố già của đảng Hắc Thủ, tổ chức tội phạm mafia lớn nhất thế giới nhận làm con gái nuôi, và đưa về đảng Hắc Thủ.
Trong bốn năm đó.
Tính cách cô thay đổi hoàn toàn, với ý chí sống còn mãnh liệt, từ một đại tiểu thư yếu ớt nhu nhược của Hạ gia, một bước trở thành đại tiểu thư của đảng Hắc Thủ, tổ chức tội phạm mafia lớn nhất thế giới, hơn nữa còn là người thừa kế duy nhất được trên dưới đảng Hắc Thủ công nhận.
Cô khi đó, không chỉ là con gái nuôi xuất sắc nhất dưới tay Bố già, mà còn là người duy nhất sống sót trong cả chục ngàn người thừa kế.
Cô trở thành nữ hoàng hắc đạo không ai có thể chối cãi!
Cô chỉ nhớ vào hai năm trước, trong khi đang thực hiện một nhiệm vụ tuyệt mật, cô bị thuộc hạ phản bội, dẫn dụ vào một bãi mìn.
Có lẽ chính lúc đó cô được người dân sinh sống ở khu vực xung quanh phát hiện cô vẫn còn sống, nên đã đưa cô tới đồn cảnh sát, sau đó qua đối chiếu ADN xác nhận cô chính là đại tiểu thư Hạ gia đã mất tích từ bốn năm trước, nên mới được đưa về Hạ gia.
Thật không may, trong vụ nổ ở bãi mìn vì bị phản bội đó, cô đã mất đi ký ức của bốn năm.
Cho tới khi nãy, cô mới nhớ lại!
Cô đang nghĩ ngợi.
Bỗng một giọng nam gầm lên đầy giận dữ ngay phía trước:
"Hạ Cửu??"
"Con nhỏ chết tiệt này rốt cuộc đang làm cái trò gì vậy?!"