Tải ứng dụng Hot/Phổ biến
Trang Chủ / Tình Cảm Lãng Mạn / Sau ly hôn cô được trúc mã ôm vào lòng!
Sau ly hôn cô được trúc mã ôm vào lòng!

Sau ly hôn cô được trúc mã ôm vào lòng!

5.0
1 Chương/Ngày
92 Chương
6.8K Duyệt
Đọc ngay

Trong mười năm đơn phương, Sở Kim Hòa đối với Lãnh Mộ Viễn rất chân thành, nhưng cô chưa từng nghĩ rằng mình chỉ là trò đùa. Đến Cục dân chính để ly hôn, Lãnh Mộ Viễn lạnh lùng nhìn Sở Cẩm Hòa, khinh thường nói: "Nếu cô quỳ xuống cầu xin tôi, tôi vẫn có thể cho cô cơ hội quay lại!" Sở Cẩm Hòa ung dung ký tên, rời khỏi nhà họ Lãnh. Ba tháng sau, Sở Cẩm Hòa xuất hiện với phong thái vô cùng cao ngạo. Lúc này, cô là tổng tài sau lưng của LX, là nhà thiết kế bí mật quý giá nhất thế giới, là chủ sở hữu của một mỏ khai thác trị giá hàng trăm tỷ. Nhà họ Lãnh quỳ xuống cầu xin nữ chính quay lại, cầu xin sự tha thứ. Sở Cẩm Hòa được Chu tổng của thế giới ngầm ôm vào lòng cưng chiều, cônhướng mày cười lạnh: "Tôi bây giờ, nhà họ Lãnh các người không bám nổi!"

Mục lục

Bab 1 Cố ý mưu sát

Vào ngày hai nhà Lãnh và Sở tổ chức hôn lễ.

Ngọn lửa dữ dội bừng cháy, nhuộm đỏ cả một góc trời.

Sở Kim Hòa trơ mắt nhìn người chồng mới cưới của mình là Lãnh Mộc Viễn ôm lấy Bạch Sở Sở, không ngoảnh đầu lại mà lao ra khỏi biển lửa.

Sở Kim Hòa bị đè dưới tấm bình phong, đôi mắt đẫm lệ, yếu ớt không thể động đậy.

Khói dày cuồn cuộn, ngay trước khi hôn mê, Sở Kim Hòa gần như chắc chắn hôm nay mình sẽ chôn mất trong biển lửa này.

Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc.

Có người bế cô lên.

Tiếng tim đập mạnh mẽ khiến Sở Kim Hòa bỗng cảm thấy yên tâm một cách khó hiểu.

"Xèo..."

Đột nhiên, Sở Kim Hòa ngửi thấy mùi thịt sống bị nướng chín!

Cô hoảng hốt muốn mở mắt ra, nhưng trước mắt chỉ là một màn sương khói cay nồng.

Cô vội vã đưa tay ra, đầu ngón tay chạm vào một lớp chất lỏng dính nhớp, rồi là cơ thể người đàn ông khẽ né theo bản năng, nhưng chỉ trong vài giây ngắn ngủi.

- Người đàn ông đó không né tránh nữa, để mặc cô chạm vào.

Gió bên tai gào thét.

Sở Kim Hòa cảm nhận được sự nóng rát của ngọn lửa trên mặt dần dần tan biến.

Cô cố gắng mở mắt ra, muốn nhìn xem ai đã cứu mình.

Nhưng trong màn sương mờ ảo, cô chỉ nhìn thấy nơi đuôi mắt người kia có một nốt ruồi quyến rũ.

Cô nhìn chằm chằm vào nốt ruồi ấy, không hiểu sao cảm thấy rất quen thuộc.

Rồi từ từ chìm vào hôn mê.

Sở Kim Hòa nghe thấy có người khẽ nói: "Thiếu gia, xe cứu thương đến rồi, người nhà họ Sở đều ở trên đó cả, chúng ta đi trước thôi, vết thương lớn ở cánh tay của anh cần được xử lý. Hơn nữa hôm nay là ngày kết hôn của cô Kim Hòa, anh đi theo thì không ổn."

...

Sở Kim Hòa tỉnh lại một mình trong phòng bệnh giá rẻ của bệnh viện.

Ngoài trời trăng sáng treo cao, xung quanh lạnh lẽo cô quạnh, người chồng mới cưới của cô chẳng rõ đang ở nơi đâu.

Sở Kim Hòa bị gãy một chiếc xương sườn, trên má trái có một vết trầy xước nghiêm trọng, bác sĩ nói, vết thương này phải chăm sóc cẩn thận, nếu không sau này e là sẽ để lại sẹo.

Sáng sớm hôm sau, bác sĩ đến kiểm tra phòng.

Nhìn quanh rồi hỏi Sở Kim Hòa: "Người nhà đâu?"

Sở Kim Hòa khẽ lắc đầu, đầy cay đắng.

Cô đã gọi cho Lãnh Mộc Viễn vô số cuộc điện thoại, nhưng mãi không có ai bắt máy.

Bác sĩ thở dài dặn dò vài điều cần chú ý: "Bây giờ cô không thể cử động mạnh, bên cạnh vẫn cần có người chăm sóc, nếu thật sự không được thì bảo y tá giúp liên hệ một người chăm bệnh đi."

Một y tá đứng bên cạnh nói: "Ôi, chẳng phải cô là cô dâu trong đám cưới bị cháy được lên báo hôm đó sao? Chồng cô không ở đây với cô à?"

Y tá trưởng đứng gần đó nghe thấy, ho khẽ hai tiếng, khẽ chạm vào tay cô y tá trẻ, hạ giọng nói: "Ở tầng trên chăm sóc kìa."

Y tá trẻ nghe vậy "A!" lên một tiếng, không nhịn được nói: "Nhưng mà Bạch Sở Sở chỉ bị trầy da tay thôi mà!"

Người thực sự cần được chăm sóc là Sở Kim Hòa mới đúng.

Y tá trưởng cũng thở dài lắc đầu: "Trên đó có một đám người vây quanh cô ta, cho nên mới nói, người giống nhau mà số phận lại khác nhau."

Khoảnh khắc ấy.

Sở Kim Hòa cảm thấy nhục nhã đến cực điểm, cô ngồi trên giường bệnh, toàn thân máu như đông lại, cơ thể khẽ run rẩy.

Cô vịn tường, từng bước một đi đến khu phòng bệnh cao cấp dành cho tư nhân.

Cô đứng trước cửa phòng bệnh.

Nhìn thấy người cô đã yêu suốt mười năm, đang cẩn thận đút cháo cho người em kế Bạch Sở Sở, hai người nhìn nhau, ánh mắt như sấm sét chạm phải, bùng lên ngọn lửa tình.

Người mẹ kế Nguyễn Tiểu Vân che miệng, trong mắt ngấn lệ: "Chồng ơi~ anh nói xem, có phải em đã tạo nghiệp quá nhiều nên con gái chúng ta mới phải chịu khổ như vậy không!"

Người mà Nguyễn Tiểu Vân gọi là chồng chính là bố ruột của Sở Kim Hòa, ông đang xót xa nắm lấy vai bà ta: "Không đâu, tất cả chỉ là tai nạn thôi."

"Bố! Đây không phải là tai nạn, đây là cố ý mưu sát! Chị ấy ghen tị vì con được bố và anh Mộc Viễn yêu thương, nên mới ghen ghét con. Lúc đó chỉ có hai người bọn con trong biển lửa, chính là chị ấy đã đẩy con, chị ấy muốn con chết!"

Bạch Sở Sở nói xong, như thể sụp đổ, quay đầu nhào vào lòng Lãnh Mộc Viễn, tủi thân khóc òa lên.

Nguyễn Tiểu Vân nhìn tay con gái bị trầy một lớp da, cũng nhào vào lòng Sở Hạo.

"Chồng à, tuy Sở Sở không phải con ruột của anh, nhưng con bé chỉ nhận mình anh là bố, nào ngờ lại vì vậy mà suýt mất mạng! Em năm đó vì muốn Kim Hòa vui vẻ, thậm chí đã hứa sau khi kết hôn với anh sẽ tuyệt đối không sinh con, em đã làm đến mức đó rồi, vậy mà Kim Hòa vẫn không hài lòng! Con bé rốt cuộc muốn em phải làm sao nữa?! Muốn lấy mạng em sao?! Muốn thì cứ đến lấy! Nhưng tại sao lại làm hại Sở Sở của chúng ta! Con bé vô tội mà!"

Nguyễn Tiểu Vân khóc đến đứt từng khúc ruột, nếu không biết rõ, còn tưởng người bị gãy xương sườn, hủy hoại khuôn mặt là Bạch Sở Sở.

Sở Kim Hòa đứng ngoài cửa, nghe thấy những lời Bạch Sở Sở vu oan cho mình.

Nhìn thấy hai người đàn ông thân thiết nhất trong đời mình lại xót thương người phụ nữ khác, mà không hề lên tiếng bênh vực cô một câu.

Trái tim cô hoàn toàn tan nát.

Sở Kim Hòa gắng gượng mang theo vết thương mà đến, lại mang theo vết thương mà chậm rãi rời đi.

Con gái mất mẹ thì chẳng khác nào không có cả bố.

Vị hôn phu thanh mai trúc mã, trong lòng lại chứa đựng bóng hình bạch nguyệt quang.

Thật là nực cười.

Đến chiều tối, Lãnh Mộc Viễn chậm rãi xuất hiện, tay xách hộp cơm cao cấp.

Anh ta đứng ở cửa phòng bệnh với vẻ mặt đầy chán ghét, lạnh lùng, thậm chí còn không buồn bước vào trong.

Chỉ lạnh nhạt nhìn Sở Kim Hòa.

Sở Kim Hòa khó nhọc ngồi dậy, trái tim như rơi xuống vực sâu: "Tôi giải thích lần cuối cùng, tôi không hề đẩy Bạch Sở Sở. Chính cô ta nói là có quà cưới để trong kho, kêu tôi đi lấy cùng. Chúng tôi vừa bước vào, kho đã bốc cháy, cửa còn bị ai đó khóa từ bên ngoài."

Vẻ mặt Lãnh Mộc Viễn từ đầu đến cuối đều lạnh lùng: "Sở Kim Hòa, đến nước này rồi mà cô còn giả vờ vô tội có ý nghĩa gì không? Cô ghen tị vì Sở Sở được mọi người yêu quý, nên mới lên kế hoạch ra tay với cô ấy đúng vào ngày cưới. Sở Kim Hòa, tôi không ngờ cô lại là người độc ác đến vậy."

Tiếp tục đọc
img Xem thêm bình luận trên Ứng dụng
Cập nhật mới nhất: Chương 92 Nghi ngờ   Hôm nay00:05
img
13 Bab 13 Tấu hề
30/06/2025
17 Bab 17 Vô liêm sỉ
30/06/2025
MoboReader
Tải ứng dụng
icon APP STORE
icon GOOGLE PLAY