Viễ
trả lời mà Lãnh Mộc Viễn sẽ đưa ra, nhưng khi t
i n
được mấy lầ
năm, dốc hết tâm huyết
he vô điều kiện của anh
kích động móc điện thoại ra, "Để cản
u câu "báo cảnh sát", Bạch Sở Sở đã
âm thầm nhìn
ểu Vân kh
g em, nhưng chuyện này dù sao cũng là việc riêng trong nhà, nếu thật sự báo cảnh sát, đến
ánh sáng lóe lên trong mắt:
iến Sở Hạo cảm động, cũng k
t cảm tình: "Chuyện này không thể bỏ qua nh
Hòa đau âm ỉ, cô cố gắng giữ lưng t
nhã, sự khốn khổ của cô, trong mắt ngư
hải tôi làm! Tôi không sai, tôi khô
vừa
"bốp!" lại thêm một cái bạt t
mang thương tích, suýt
u trước gió. Còn chưa kịp đứng vững,
im Hòa ngã q
thanh rõ ràng, cơn đau nhói
tay chống đất, chỗ băng bó trư
ài cửa nhìn k
ng của Sở Kim Hòa đúng không? Kết hôn rồi thì là vợ chồng, sao anh có thể nhẫn tâm đối xử với cô ấy
như đang nhìn một con sâu cái kiến. "Sở Kim Hòa, chuyện hôm nay không thể bỏ qua như vậy. Sở Sở rộng lượng là chuyện của cô ấy,
quay sang nhìn Sở Hạo: "Chú,
tự kiểm điểm lại mình cho tốt! D
gười nhà, tất cả mọi ngườ
hỉ còn lại Sở Kim
n xuống từ trên cao. Cô ta nhìn Sở Kim Hòa đang quỳ, chố
thì sao chứ? Không phải cũng như một con
à thích anh Mộc Viễn! Thứ tôi khôn
gối, lặng lẽ đưa tay vào túi áo, âm
, mồ hôi to như hạt đ
nặng nề: "Vậy nên, cô thừa nhận, s