h Mộc Viễn: "Trong kho có lắp camera giám sát, tuy lửa lớn thiêu
hẫn nộ, "Bây giờ vì muốn thoát tội, lời nào cô cũng có thể nói ra sao? Camera gi
ìn chằm chằm
ắt sâu thẳm như mực, mỗi lần nhìn luôn khiế
n luôn ảo tưởng rằng mình có
cuối cùng lại thà
c đi xin l
ậu nước đá dội thẳng xuống đầu,
anh, tại sao an
g, Sở Sở sẽ truy cứu cô theo trình tự pháp luật,
nói kia như một nhát dao găm,
thầm yêu suốt mười năm, hóa ra
cổ áo, kéo lê đến kh
ệnh nhân bị gãy xương sườn! Cần được tĩnh dư
c Viễn hoàn t
ảo đảo bị ké
Sở Sở nằm trên giường bệnh, giọng nói mềm mại yếu ớt, Ng
Sở Kim Hòa
iếc một cái rồi l
on còn biết lên đây à! Con có bi
ở Kim Hòa đã đ
hông? Bố còn nhớ, lúc mẹ mất, bố đã thề là sẽ không tái hôn nữa không? Bố
xác minh, để tự biện
nhìn Sở Kim Hòa: "Chính con làm sai, nói bố làm gì?! Bố th
n giường bệnh, nhưng sắc
trông như sắp
sao? Chị có từng nghĩ đến không, sau khi chị kết hôn rồi, bố sẽ phải một mình lủi
Mộc Viễn: "Còn nữa... anh Mộc Viễn, chẳng lẽ em lại
nguyên tại chỗ, ngh
a trở nên cực
từng chữ từng câu ra lệnh: "Sở K
ay đầu nhìn L
o cái
i lời v
y, bước tới tát "bốp!" một cái vào
Hòa còn chưa kịp phản ứng, thì N
òn dám vu oan cho nó?! Con gái đáng thương của mẹ! Là mẹ có lỗi với con, mẹ không nên làm mẹ kế của người khác, tất cả là
ủa Nguyễn Tiểu Vân, trê
ặt Sở Kim Hòa, "bốp!" l
lảo đảo mấy bước, phải vịn lấy tường b
đứng nguyên tại ch
ng về phía Lãnh Mộc Viễn, trong lòng
ộc Viễn có thể nó
là mộ
cô chờ được
át! Tội cố ý giết người, Sở Kim H