Tải ứng dụng Hot/Phổ biến
Trang Chủ / Truyện Ngắn / Con trai bí mật của anh, nỗi xấu hổ trước công chúng của cô
Con trai bí mật của anh, nỗi xấu hổ trước công chúng của cô

Con trai bí mật của anh, nỗi xấu hổ trước công chúng của cô

5.0
10 Chương
1.1K Duyệt
Đọc ngay

Năm năm sau ngày cưới, tôi vẫn luôn tin rằng mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian, có một người chồng hoàn hảo và một gia đình yêu thương mình hết mực. Cho đến một buổi chiều, tôi tình cờ thấy chồng mình tay trong tay với một người phụ nữ khác. Người đó chính là đứa em gái nuôi mà cả nhà nói đã bị lưu đày vĩnh viễn, bên cạnh họ còn có một cậu con trai khoảng bốn, năm tuổi gọi anh là "bố". Hóa ra, cuộc hôn nhân của tôi chỉ là một màn kịch để chuộc tội cho cô ta. Tình yêu anh ta dành cho tôi, sự bù đắp anh ta mang lại, tất cả chỉ là công cụ để bảo vệ người phụ nữ khác và đứa con của họ. Kinh tởm hơn, tôi còn nghe được kế hoạch của họ trong chuyến đi sắp tới. Họ định bỏ thuốc vào đồ ăn của tôi, để tôi mang thai, trói buộc tôi cả đời và chiếm đoạt toàn bộ tài sản. Tình yêu là giả. Tình thân cũng là giả. Trái tim tôi, nơi từng tràn ngập yêu thương, giờ chỉ còn lại một đống tro tàn lạnh lẽo và ngọn lửa hận thù đang bùng lên. Tôi không khóc, cũng không làm ầm lên. Tôi lặng lẽ thu thập tất cả bằng chứng, và trong bữa tiệc sinh nhật 5 tuổi của đứa trẻ đó, tôi đã gửi cho họ một "món quà" đặc biệt, vạch trần bộ mặt giả tạo của họ trước toàn bộ khách khứa.

Mục lục

Chương 1

Năm năm sau ngày cưới, tôi vẫn luôn tin rằng mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian, có một người chồng hoàn hảo và một gia đình yêu thương mình hết mực.

Cho đến một buổi chiều, tôi tình cờ thấy chồng mình tay trong tay với một người phụ nữ khác. Người đó chính là đứa em gái nuôi mà cả nhà nói đã bị lưu đày vĩnh viễn, bên cạnh họ còn có một cậu con trai khoảng bốn, năm tuổi gọi anh là "bố".

Hóa ra, cuộc hôn nhân của tôi chỉ là một màn kịch để chuộc tội cho cô ta. Tình yêu anh ta dành cho tôi, sự bù đắp anh ta mang lại, tất cả chỉ là công cụ để bảo vệ người phụ nữ khác và đứa con của họ.

Kinh tởm hơn, tôi còn nghe được kế hoạch của họ trong chuyến đi sắp tới. Họ định bỏ thuốc vào đồ ăn của tôi, để tôi mang thai, trói buộc tôi cả đời và chiếm đoạt toàn bộ tài sản.

Tình yêu là giả. Tình thân cũng là giả. Trái tim tôi, nơi từng tràn ngập yêu thương, giờ chỉ còn lại một đống tro tàn lạnh lẽo và ngọn lửa hận thù đang bùng lên.

Tôi không khóc, cũng không làm ầm lên. Tôi lặng lẽ thu thập tất cả bằng chứng, và trong bữa tiệc sinh nhật 5 tuổi của đứa trẻ đó, tôi đã gửi cho họ một "món quà" đặc biệt, vạch trần bộ mặt giả tạo của họ trước toàn bộ khách khứa.

Chương 1

Ứng Bích An POV:

Năm năm sau ngày cưới, tôi tình cờ phát hiện ra chồng tôi có một gia đình khác. Và người phụ nữ đó, không ai khác, chính là đứa em gái nuôi mà cả nhà nói đã bị lưu đày vĩnh viễn.

Tôi đã luôn tin vào câu chuyện đó. Năm năm trước, khi vụ án em gái nuôi Ứng Bích Hà cố tình hãm hại tôi, phá hoại công trình kiến trúc tâm huyết của tôi, suýt nữa gây ra thảm kịch chết người bị phơi bày, cả nhà đã vây quanh tôi. Cha mẹ tôi, những người đã nhận tôi về sau bao năm thất lạc, đã ôm tôi vào lòng, nước mắt lưng tròng.

"An An, con gái đáng thương của cha mẹ. Cha mẹ xin lỗi con. Là chúng ta đã không dạy dỗ Bích Hà cẩn thận, để nó gây ra tội lỗi lớn như vậy."

Hoàng Thành Trung, vị hôn phu của tôi khi đó, cũng nắm chặt tay tôi, ánh mắt đầy đau đớn và hối hận. "Bích An, anh thề, anh sẽ đòi lại công bằng cho em. Anh sẽ không để em phải chịu thêm bất kỳ tổn thương nào nữa."

Tôi đã tin họ. Tôi, một đứa trẻ bị bắt cóc từ nhỏ, lớn lên trong cô nhi viện, luôn khao khát một mái ấm gia đình, đã giao hết tất cả bằng chứng cho họ. Tôi ngây thơ tin rằng họ sẽ thay tôi trừng phạt kẻ ác, bảo vệ tôi.

Vài ngày sau, họ nói với tôi rằng Ứng Bích Hà đã bị tống ra nước ngoài, cắt đứt mọi liên lạc, vĩnh viễn không được quay về. Họ nói rằng đây là sự trừng phạt thích đáng nhất cho cô ta, để cô ta phải sống phần đời còn lại trong cô độc và day dứt.

Và tôi đã tin. Tôi đã tin vào sự công bằng mà họ mang lại, tin vào tình yêu thương mà họ dành cho tôi. Tôi kết hôn với Hoàng Thành Trung, bắt đầu một cuộc sống hôn nhân mà tôi hằng ao ước.

Suốt năm năm, anh là một người chồng hoàn hảo. Anh dịu dàng, chu đáo, bù đắp cho tôi tất cả những thiếu thốn tình cảm mà tôi phải chịu đựng. Cha mẹ cũng yêu thương tôi hết mực, biến tôi thành nàng công chúa được cả nhà cưng chiều. Tôi đã đắm chìm trong hạnh phúc, tin rằng mình là người phụ nữ may mắn nhất thế gian.

Cho đến hôm nay.

Tôi ngồi trong một quán cà phê nhỏ đối diện trung tâm thương mại, đợi một đối tác đến muộn. Ly cà phê trên bàn đã nguội ngắt, nhưng tôi không để tâm. Ánh mắt tôi dán chặt vào cảnh tượng bên kia đường, một cảnh tượng đã đóng băng toàn bộ suy nghĩ và cảm xúc của tôi.

Hoàng Thành Trung, người chồng mà nửa tiếng trước còn gọi điện thoại dặn dò tôi ở nhà ăn tối đúng giờ, đang đứng đó. Anh không mặc bộ vest công sở nghiêm túc như thường lệ, mà là một chiếc áo phông đơn giản, quần jeans thoải mái. Trông anh trẻ ra vài tuổi, nụ cười trên môi cũng rạng rỡ và chân thật hơn bất kỳ nụ cười nào anh từng dành cho tôi.

Bên cạnh anh, tay trong tay, là một người phụ nữ.

Người đó có mái tóc dài xoăn nhẹ, mặc một chiếc váy trắng tinh khôi, trông yếu đuối và mong manh như một đoá hoa tường vi trong gió. Gương mặt đó, dù đã năm năm không gặp, tôi vẫn nhận ra ngay lập tức.

Ứng Bích Hà.

Đứa em gái nuôi mà lẽ ra đang phải sống lưu vong ở một nơi nào đó xa xôi, giờ đây đang đứng trước mặt tôi, sống một cuộc sống xa hoa ngay tại thành phố này.

Và rồi, một cậu bé khoảng bốn, năm tuổi chạy từ cửa hàng đồ chơi ra, sà vào lòng Hoàng Thành Trung, cất giọng gọi trong trẻo: "Bố ơi, con muốn cái này!"

Bố ơi.

Hai từ đó như một nhát búa tạ giáng mạnh vào đầu tôi. Máu trong người tôi như đông cứng lại. Tai tôi ù đi, không còn nghe thấy bất kỳ âm thanh nào xung quanh. Thế giới của tôi, cái thế giới hạnh phúc, ấm áp mà tôi đã mất năm năm để xây dựng, đã sụp đổ tan tành trong khoảnh khắc này.

Hoàng Thành Trung bế cậu bé lên, cưng chiều hôn lên má nó. Ứng Bích Hà đứng bên cạnh, mỉm cười dịu dàng, đưa tay vuốt tóc con trai. Trông họ thật giống một gia đình ba người hạnh phúc, một bức tranh hoàn hảo đến mức chói mắt.

Hóa ra, cuộc hôn nhân của tôi, hạnh phúc của tôi, tất cả chỉ là một màn kịch. Một màn kịch được dựng lên bởi chính những người tôi yêu thương nhất, chồng tôi, cha mẹ tôi, để che đậy cho một sự thật tàn nhẫn.

Gia đình hạnh phúc mà tôi hằng ao ước, thực chất thuộc về Ứng Bích Hà.

Còn tôi? Tôi chỉ là một con rối, một kẻ ngốc bị lừa dối suốt năm năm trời.

Tôi nghe thấy tiếng Ứng Bích Hà nũng nịu nói với Hoàng Thành Trung, giọng nói trong trẻo nhưng lại như lưỡi dao sắc lẹm cứa vào tim tôi.

"Anh Trung, chị ta có nghi ngờ gì không?"

Hoàng Thành Trung, người chồng luôn dịu dàng với tôi, lúc này lại dùng một giọng điệu cưng chiều mà tôi chưa bao giờ được nghe, đáp lại: "Không đâu. Cô ấy tin anh lắm. Em đừng lo."

"Nhưng em vẫn sợ," Ứng Bích Hà rúc vào lòng anh ta. "Nhỡ một ngày chị ta phát hiện ra thì sao? Chị ta sẽ không để yên cho chúng ta và Bảo Duy đâu."

"Anh sẽ không để cô ấy có cơ hội đó," Hoàng Thành Trung quả quyết. "Anh kết hôn với cô ấy chính là để chuộc tội cho em, để giám sát cô ấy. Chỉ cần cô ấy còn là vợ anh, cô ấy sẽ không bao giờ có thể làm hại em và con được."

Chuộc tội? Giám sát?

Cả người tôi run lên bần bật. Cơn lạnh giá từ sống lưng lan ra toàn thân. Cả thế giới trước mắt tôi đảo lộn, vỡ vụn. Hóa ra, tình yêu anh ta dành cho tôi, sự bù đắp anh ta mang lại, tất cả chỉ là một công cụ để bảo vệ người phụ nữ khác và đứa con của họ.

Tình yêu là giả. Tình thân cũng là giả.

Mọi thứ đều là một trò lừa bịp tinh vi.

Trong mắt họ, tôi là gì? Là kẻ thế thân? Là bức bình phong che chắn cho tội lỗi của họ? Hay chỉ đơn giản là một con ngốc dễ dàng bị thao túng?

Nước mắt không thể rơi, chỉ có một cảm giác trống rỗng đến đáng sợ bao trùm lấy tôi. Trái tim tôi, nơi đã từng tràn ngập yêu thương và hạnh phúc, giờ đây chỉ còn lại một đống tro tàn lạnh lẽo.

Họ tiếp tục đi dạo trong trung tâm thương mại. Hoàng Thành Trung mua cho Ứng Bích Hà một chiếc túi xách hàng hiệu mà tuần trước tôi vừa nói tôi rất thích. Anh mua cho cậu bé một con robot khổng lồ. Anh kiên nhẫn dỗ dành cậu bé khi nó khóc nhè, dịu dàng lau nước mắt cho Ứng Bích Hà khi cô ta giả vờ tủi thân.

Đó là dáng vẻ của một người chồng, một người cha thực thụ. Một dáng vẻ mà tôi chưa bao giờ được thấy ở anh.

Với tôi, anh luôn là người chồng hoàn hảo, nhưng sự hoàn hảo đó giờ đây trông thật giả tạo và nực cười. Anh luôn về nhà đúng giờ, nhưng là sau khi đã dành thời gian cho gia đình thật sự của mình. Anh luôn tặng tôi những món quà đắt tiền, nhưng là những món quà mà người phụ nữ kia đã chọn. Anh luôn nói yêu tôi, nhưng tình yêu đó chỉ là một lời nói dối được lặp đi lặp lại.

Cơn đau đớn tột cùng biến thành một sự lạnh lẽo đến đáng sợ.

Nếu tình yêu và tình thân đều không còn, vậy thì tôi níu kéo những thứ giả dối này để làm gì?

Tôi lặng lẽ rút điện thoại ra, bàn tay run rẩy nhưng dứt khoát, chụp lại khoảnh khắc hạnh phúc của họ. Từng bức ảnh, từng nụ cười, từng cử chỉ thân mật, tất cả đều trở thành bằng chứng cho sự lừa dối ghê tởm này.

Đúng lúc này, điện thoại tôi reo lên.

Là Hoàng Thành Trung.

Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng đè nén cơn run rẩy trong lồng ngực, bắt máy.

"Alo?" Giọng tôi bình tĩnh một cách đáng sợ.

"Bích An, em đang ở đâu đấy? Anh đang trên đường về nhà đây," giọng anh ta vẫn dịu dàng và ấm áp như mọi khi. Một sự ấm áp giả tạo khiến tôi buồn nôn.

"Em đang ở quán cà phê gần công ty. Đợi đối tác nhưng họ có việc đột xuất nên hủy rồi." Tôi nói dối không chớp mắt.

"Vậy à? Thế em về nhà trước đi, trời sắp mưa rồi đấy. Anh vừa họp xong, giờ về ngay đây. Tối nay muốn ăn gì, anh mua về cho."

Họp xong? Anh ta vừa mới dắt tay nhân tình và con riêng đi mua sắm, vậy mà lại có thể thản nhiên nói dối tôi như vậy.

Tôi cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Người đàn ông này, người đã chung chăn gối với tôi năm năm, hóa ra lại đáng sợ đến thế.

"Không cần đâu," tôi đáp, giọng lạnh như băng. "Em không đói."

Đầu dây bên kia im lặng vài giây, dường như cảm nhận được sự khác thường trong giọng nói của tôi.

"Bích An? Em sao thế? Có chuyện gì không vui à?" Anh ta hỏi, giọng đầy "quan tâm".

Tôi chợt bật cười, một tiếng cười khẽ nhưng đầy mỉa mai. "Không có gì. Chỉ là em vừa nhìn thấy một chuyện khá thú vị thôi."

Tôi thấy bóng lưng Hoàng Thành Trung cứng lại. Anh ta dừng bước, quay đầu nhìn quanh như đang tìm kiếm điều gì đó. Ứng Bích Hà cũng lo lắng níu lấy tay anh ta.

"Chuyện thú vị? Chuyện gì vậy?" Giọng anh ta có chút căng thẳng.

"Em thấy một gia đình ba người," tôi chậm rãi nói, từng từ như lưỡi dao cứa vào sự giả tạo của anh ta. "Họ trông hạnh phúc lắm. Người chồng yêu chiều vợ, cưng nựng con trai. Thật đáng ngưỡng mộ."

Sự im lặng bao trùm đầu dây bên kia. Tôi có thể tưởng tượng ra vẻ mặt hoảng hốt của Hoàng Thành Trung lúc này.

"Bích An... em đang ở đâu?" Anh ta lắp bắp.

"Em nói rồi mà. Quán cà phê gần công ty." Tôi trả lời, rồi đột nhiên thay đổi giọng điệu, trở nên dịu dàng như thường lệ. "Chắc là em mệt quá nên nói linh tinh thôi. Anh về nhanh nhé, em đợi anh ở nhà."

Nói rồi, tôi cúp máy không đợi anh ta trả lời. Tôi không muốn nghe thêm bất kỳ lời nói dối nào từ cái miệng ghê tởm đó nữa.

Hoàng Thành Trung vội vã nói gì đó với Ứng Bích Hà rồi nhanh chóng rời đi. Anh ta lái xe về phía nhà của chúng tôi, gương mặt lộ rõ vẻ hoảng loạn.

Tôi nhìn theo bóng xe anh ta khuất dần, trong lòng chỉ còn lại sự lạnh lẽo.

Anh ta đang lo sợ sao? Sợ tôi phát hiện ra sự thật?

Muộn rồi.

Trò chơi này, đến lúc phải kết thúc rồi. Nhưng không phải theo cách của họ. Mà là theo cách của tôi.

Tôi đứng dậy, rời khỏi quán cà phê. Cơn mưa mùa hạ bất chợt đổ xuống, gột rửa đi sự ngột ngạt của thành phố. Nhưng nó không thể gột rửa được sự dơ bẩn trong trái tim những con người đó, và cũng không thể làm dịu đi ngọn lửa hận thù đang bùng lên trong lòng tôi.

Ứng Bích An của ngày xưa, cô gái ngây thơ khao khát tình yêu, đã chết rồi. Chết trong chiều mưa tầm tã này.

Từ giờ trở đi, chỉ còn lại một Ứng Bích An quyết đoán và lạnh lùng.

Tôi sẽ không khóc, không làm ầm lên. Tôi sẽ âm thầm thu thập tất cả bằng chứng, vạch trần bộ mặt giả tạo của họ, và tặng cho họ một màn kịch "biến mất" hoàn hảo.

Tôi sẽ lấy lại tự do cho bản thân, bắt đầu một cuộc sống mới.

Còn họ, hãy cứ ở lại đó mà chìm đắm trong sự hối hận và dằn vặt đến hết đời.

Về đến nhà, tôi thấy xe của Hoàng Thành Trung đã đậu sẵn trong sân. Anh ta lao ra khỏi xe ngay khi thấy tôi, gương mặt vẫn còn nét hoảng hốt.

"Bích An! Em về rồi à? Anh lo quá." Anh ta ôm chầm lấy tôi, một cái ôm đầy giả tạo.

Tôi cảm thấy một cơn buồn nôn dâng lên trong cổ họng. Tôi cứng người lại, không đáp lại cái ôm của anh ta.

Anh ta dường như cảm nhận được sự khác lạ của tôi, vội buông ra, nhìn tôi chăm chú. "Em sao vậy? Người em lạnh quá. Có phải bị dính mưa không?"

Anh ta vừa nói vừa định đưa tay lên trán tôi. Tôi lùi lại một bước, né tránh.

"Em không sao. Chỉ hơi mệt thôi."

Ánh mắt anh ta lóe lên một tia nghi ngờ, nhưng rồi nhanh chóng che giấu. "Em ăn gì chưa? Anh có mua món sườn xào chua ngọt em thích này."

Anh ta giơ túi đồ ăn lên, mỉm cười lấy lòng. Nụ cười đó, giờ đây trong mắt tôi, chỉ thấy ghê tởm.

Tôi không nhìn anh ta, đi thẳng vào nhà. "Em không muốn ăn. Anh cứ ăn một mình đi."

Hoàng Thành Trung sững người lại sau lưng tôi, sự bối rối hiện rõ trên mặt. Đây là lần đầu tiên tôi từ chối sự quan tâm của anh ta một cách lạnh lùng như vậy.

Tôi không quan tâm. Trái tim tôi đã chết rồi. Mọi sự dịu dàng, quan tâm của anh ta bây giờ chỉ khiến tôi cảm thấy nực cười.

Anh ta bước theo tôi vào phòng khách, đặt túi đồ ăn lên bàn. "Bích An, rốt cuộc là có chuyện gì? Em nói cho anh biết được không? Đừng làm anh lo lắng."

Tôi quay lại, nhìn thẳng vào mắt anh ta. Đôi mắt mà tôi đã từng yêu say đắm, giờ đây chỉ còn lại sự giả dối.

"Hoàng Thành Trung," tôi gọi tên anh ta, giọng bình thản. "Anh có yêu em không?"

Câu hỏi này, tôi đã hỏi anh ta trên đường về. Nhưng bây giờ, tôi muốn nghe lại câu trả lời của anh ta một lần nữa, khi đối diện với anh ta.

Anh ta hơi giật mình, nhưng rồi nhanh chóng lấy lại vẻ mặt dịu dàng. Anh ta bước tới, muốn ôm tôi lần nữa.

"Tất nhiên là anh yêu em. Sao em lại hỏi vậy?"

Tôi lại lùi một bước, giữ khoảng cách. "Vậy à?"

"Bích An, em đừng như vậy. Có phải ai đó đã nói gì với em không?" Anh ta thăm dò, ánh mắt đầy lo lắng.

Tôi nhìn anh ta, mỉm cười nhạt nhẽo. Một nụ cười không hề có chút hơi ấm. "Không có ai nói gì cả."

"Vậy tại sao..."

"Chỉ là em đột nhiên cảm thấy, cuộc sống của chúng ta có chút nhàm chán." Tôi ngắt lời anh ta. "Năm năm rồi, chúng ta vẫn chưa có con. Hay là... chúng ta sinh một đứa đi?"

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, muốn xem phản ứng của anh ta. Quả nhiên, đồng tử anh ta co rụt lại, vẻ mặt cứng đờ.

Tiếp tục đọc
img Xem thêm bình luận trên Ứng dụng
Cập nhật mới nhất: Chương 10   10-20 17:37
img
img
Chương 1
17/10/2025
Chương 2
17/10/2025
Bab 3 Chương 3
17/10/2025
Chương 4
17/10/2025
Chương 5
17/10/2025
Chương 6
17/10/2025
Chương 7
17/10/2025
Chương 8
17/10/2025
Chương 9
17/10/2025
Chương 10
17/10/2025
MoboReader
Tải ứng dụng
icon APP STORE
icon GOOGLE PLAY