Cái tát đó đã đánh tan mọi ảo tưởng cuối cùng của tôi. Anh ta không chỉ là một người chồng phản bội, anh ta đã tuyên chiến với gia tộc Đỗ Thị.
Tôi không khóc, chỉ bình tĩnh rút điện thoại ra và gọi cho cha mình.
"Bố."
"Con gái của bố đã bị người ta đánh."
Chương 1
Đỗ Ngân POV:
Cuộc hôn nhân của tôi kết thúc vào khoảnh khắc tôi nghe thấy tiếng "bốp" vang lên trong căn penthouse xa hoa của chúng tôi, và cảm giác nóng rát lan tỏa trên má trái của mình.
Đó không phải là âm thanh của một thứ gì đó bị vỡ.
Đó là âm thanh của tay chồng tôi, Vương Đạt Tường, đập vào mặt tôi.
Tất cả chỉ vì tôi đã tát người tình của anh ta.
Tất cả chỉ vì ả ta đã cố tình làm gãy chiếc bút máy bằng vàng của mẹ tôi.
Tôi đã biết cuộc hôn nhân này là một sai lầm ngay từ đầu. Một liên minh kinh doanh được ngụy trang thành tình yêu. Đỗ Thị và Vương Thị, hai gã khổng lồ đối địch, đã quyết định rằng một cuộc hôn nhân sẽ làm dịu đi sự cạnh tranh khốc liệt. Và tôi, Đỗ Ngân, con gái độc nhất của chủ tịch Đỗ Kỳ Vĩ, là vật hy sinh.
Tôi đã từ bỏ sự nghiệp thiết kế của mình, niềm đam mê của tôi, linh hồn của tôi, để trở thành bà Vương hoàn hảo. Tôi học cách nấu những món anh ta thích, mặc những bộ váy anh ta chọn, và mỉm cười một cách duyên dáng trong các bữa tiệc xã giao, như một con búp bê xinh đẹp được trưng bày.
Tôi đã nghĩ rằng sự hy sinh của mình có thể đổi lấy một chút ấm áp, một chút tôn trọng.
Tôi đã sai.
Mọi thứ bắt đầu sụp đổ ba tháng trước.
Đó là một buổi tối mưa tầm tã, giống như tâm trạng của cả gia tộc Vương Thị. Trợ lý thân cận nhất của Vương Đạt Tường, một người đàn ông tên Lý Phong, đã qua đời trong một tai nạn xe hơi thảm khốc. Cả nhà Vương đều chìm trong không khí tang tóc, và tôi, với tư cách là con dâu, đã cố gắng hết sức để lo liệu mọi việc, từ việc tiếp khách đến an ủi mẹ chồng đang khóc lóc.
Vương Đạt Tường đứng đó, lạnh lùng như một bức tượng băng. Khuôn mặt anh ta không có một biểu cảm nào, nhưng tôi có thể thấy sự căng thẳng trong quai hàm và đôi mắt sâu thẳm của anh ta. Anh ta luôn như vậy, che giấu mọi cảm xúc sau một lớp mặt nạ sắt.
Và rồi, ả ta xuất hiện.
Một cô gái trẻ, mặc một chiếc váy trắng đơn giản, khuôn mặt tái nhợt và đẫm nước mắt. Mái tóc dài đen của ả xõa tung, và đôi mắt to tròn của ả nhìn thẳng vào Vương Đạt Tường, chứa đầy sự yếu đuối và tuyệt vọng.
"Anh Tường," ả khóc nấc lên, giọng nói run rẩy.
Mọi ánh mắt trong phòng đều đổ dồn về phía họ.
"Kim Mai," Vương Đạt Tường nói, giọng anh ta lần đầu tiên trong đêm nay có một chút dao động. Anh ta bước về phía ả, bỏ lại tôi và gia đình anh ta phía sau.
"Em... em không biết phải làm gì nữa," ả nói, ôm lấy bụng mình một cách đầy kịch tính. "Anh Phong đi rồi... còn đứa bé..."
Đứa bé.
Từ đó giống như một quả bom nổ tung trong căn phòng im lặng.
Mẹ chồng tôi ngừng khóc. Cha chồng tôi cau mày. Và tôi, tôi cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Bán Kim Mai. Bạn gái của Lý Phong. Và giờ đây, ả đang mang thai đứa con của anh ta.
"Cô vào đây nghỉ đi," Vương Đạt Tường nói, giọng anh ta nhẹ nhàng một cách bất thường. Anh ta đỡ lấy cánh tay ả, hoàn toàn phớt lờ sự hiện diện của tôi.
"Không được," cha chồng tôi, Vương Hùng, lên tiếng. "Danh không chính, ngôn không thuận. Cô ta không thể ở lại đây."
Trong những gia đình như chúng tôi, danh dự là tất cả. Việc một người phụ nữ chưa kết hôn, đang mang thai con của một người đã khuất, ở lại nhà chính của gia tộc là một điều không thể chấp nhận được.
"Con sẽ chịu trách nhiệm," Vương Đạt Tường tuyên bố, giọng nói chắc nịch không cho phép ai phản đối. "Lý Phong là anh em của con. Con không thể bỏ mặc cô ấy và đứa bé."
Anh ta nói về "trách nhiệm" và "danh dự", nhưng ánh mắt anh ta dành cho Bán Kim Mai lại kể một câu chuyện khác. Một câu chuyện mà tôi đã cố gắng phớt lờ trong suốt những năm qua.
"Vậy còn Ngân thì sao?" Mẹ chồng tôi, Trương Lệ Hoa, hỏi, ánh mắt bà ta sắc như dao liếc nhìn tôi. "Nó là vợ của con. Con định để một người phụ nữ khác sống cùng nhà với nó à?"
Vương Đạt Tường cuối cùng cũng nhìn tôi. Đôi mắt anh ta lạnh lẽo, không một chút ấm áp. "Ngân sẽ hiểu. Cô ấy là vợ con, cô ấy nên rộng lượng."
Anh ta không hỏi ý kiến tôi. Anh ta ra lệnh cho tôi.
Tôi đứng đó, cảm thấy mình như một người ngoài cuộc trong chính ngôi nhà của mình. Tiếng nói của tôi bị nuốt chửng bởi quyết định độc đoán của anh ta. Tôi chỉ có thể siết chặt tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, cố gắng giữ cho mình không sụp đổ.
Và thế là, Bán Kim Mai chuyển vào căn penthouse của chúng tôi.
Ả ta chiếm lấy phòng khách đối diện phòng ngủ của chúng tôi, lấy cớ là "để tiện chăm sóc". Ả ta bắt đầu thay đổi mọi thứ, từ việc sắp xếp lại đồ đạc cho đến việc yêu cầu đầu bếp nấu những món ăn "tốt cho bà bầu".
Mỗi buổi sáng, tôi phải chứng kiến cảnh Vương Đạt Tường dịu dàng hỏi han ả ta có ngủ ngon không, có muốn ăn gì đặc biệt không.
Mỗi buổi tối, tôi phải nghe tiếng cười khúc khích của ả ta từ phòng khách, khi anh ta dành thời gian nói chuyện với "đứa bé" trong bụng ả.
Tôi đã trở thành một bóng ma trong chính ngôi nhà của mình.
Sự hiện diện của tôi chỉ là một lời nhắc nhở khó chịu về lời thề hôn nhân mà anh ta đã vui vẻ chà đạp.
Tôi đã cố gắng. Lạy Chúa, tôi đã cố gắng. Tôi tự nhủ rằng anh ta chỉ đang làm tròn "trách nhiệm". Tôi tự nhủ rằng mình phải rộng lượng, phải là một người vợ hoàn hảo.
Nhưng sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn.
Và Bán Kim Mai dường như rất thích thú với việc thử thách giới hạn đó.
Ả ta "vô tình" làm đổ rượu vang đỏ lên chiếc váy thiết kế mà tôi yêu thích. Ả ta "vô tình" làm mất đôi bông tai kim cương mà cha tôi đã tặng.
Mỗi lần như vậy, Vương Đạt Tường đều đứng về phía ả ta.
"Cô ấy đang mang thai, cảm xúc không ổn định. Em đừng chấp nhặt."
"Chỉ là một chiếc váy thôi mà, Ngân. Anh mua cho em cái khác."
"Em đang làm quá lên đấy."
Những lời nói của anh ta giống như những nhát dao nhỏ, từ từ cắt vào trái tim tôi, khiến nó rỉ máu.
Sự hoàn hảo mà tôi đã cố gắng xây dựng đang tan vỡ. Con người thật của tôi, một nhà thiết kế với lòng tự trọng và đam mê, đang gào thét đòi thoát ra.
Tối nay, tôi đang ngồi trong phòng làm việc, cố gắng tìm lại một chút bình yên. Đó là không gian duy nhất trong căn nhà này mà tôi vẫn cảm thấy là của mình. Những bản phác thảo thiết kế của tôi, những loại vải mà tôi đã sưu tầm, tất cả đều ở đây.
Trên bàn làm việc, đặt trong một hộp nhung màu đỏ, là di vật quý giá nhất của tôi: chiếc bút máy bằng vàng ròng của mẹ tôi. Đó là một món quà bà tặng tôi trước khi qua đời, với dòng chữ được khắc tinh xảo: "Cho ngôi sao thiết kế của mẹ."
Đó là lời hứa của tôi với bà. Một lời hứa mà tôi đã phản bội vì một cuộc hôn nhân không tình yêu.
Cánh cửa đột ngột mở ra. Bán Kim Mai bước vào, trên môi là một nụ cười ngây thơ giả tạo.
"Chị Ngân, em có thể mượn một cây bút được không? Em muốn viết vài dòng cho bé con."
Ánh mắt ả ta ngay lập tức dán vào chiếc hộp nhung trên bàn tôi.
Tôi cảm thấy một cơn báo động trong lồng ngực. "Cô có thể lấy bất kỳ cây bút nào trong ngăn kéo."
"Ồ, nhưng cây này đẹp quá," ả nói, vươn tay về phía chiếc hộp.
"Đừng chạm vào nó," tôi nói, giọng tôi lạnh đi.
Nhưng đã quá muộn. Ả ta đã mở chiếc hộp, cầm chiếc bút máy lên với những ngón tay thon dài. Ả ta ngắm nghía nó, xoay nó trong tay, và rồi, với một nụ cười nhếch mép gần như không thể nhận thấy, ả ta "vô tình" làm rơi nó.
Keng.
Âm thanh kim loại va vào sàn đá cẩm thạch vang lên như một tiếng súng trong căn phòng yên tĩnh.
Tôi lao tới, tim tôi như ngừng đập. Ngòi bút vàng, một tác phẩm thủ công tinh xảo, đã bị cong vênh một cách không thể sửa chữa.
Một cái gì đó bên trong tôi đã vỡ tan.
Không phải là sự nhẫn nhịn. Không phải là sự cam chịu.
Mà là sợi dây cuối cùng níu giữ con người cũ của tôi.
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt đắc thắng của Bán Kim Mai. Tôi không nói một lời nào. Tôi chỉ đơn giản là giơ tay lên và tát vào khuôn mặt tự mãn của ả ta.
Một cái tát trời giáng.
Và rồi, mọi thứ mờ đi.
Tôi chỉ cảm thấy một lực mạnh giáng vào má mình, khiến đầu tôi quay cuồng và tai tôi ù đi.
Khi tôi lấy lại được thăng bằng, tôi thấy Vương Đạt Tường đang đứng đó, cánh tay anh ta vẫn còn giơ lên. Anh ta đã chạy vào khi nghe thấy tiếng động.
Anh ta đang đứng chắn trước mặt Bán Kim Mai, bảo vệ ả ta.
Anh ta đã tát tôi.
Để bảo vệ người tình của mình.
Anh ta đã vượt qua một ranh giới. Không chỉ là một người chồng phản bội. Anh ta đã đánh con gái của Đỗ Kỳ Vĩ. Một hành động tuyên chiến.
Căn phòng chìm vào im lặng chết chóc. Chỉ còn lại tiếng thở hổn hển của Bán Kim Mai, người đang giả vờ khóc lóc trong vòng tay của anh ta.
Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt của Vương Đạt Tường, đôi mắt đã từng khiến tôi lầm tưởng rằng có một tia hy vọng cho chúng tôi. Bây giờ, chúng chỉ chứa đầy sự tức giận và lạnh lùng.
Tôi không khóc. Nước mắt đã cạn kiệt từ lâu.
Thay vào đó, một sự bình tĩnh đáng sợ bao trùm lấy tôi.
Tôi từ từ cúi xuống, nhặt lấy chiếc bút máy đã bị hủy hoại. Tôi siết chặt nó trong tay, những cạnh kim loại sắc nhọn cắm vào da thịt tôi.
"Vương Đạt Tường," tôi nói, giọng tôi đều đều và lạnh lẽo như băng. "Trên di vật của mẹ tôi, tôi thề, tôi sẽ khiến anh và cả gia tộc của anh phải trả một cái giá đẫm máu cho cái tát này."
Tôi không đợi câu trả lời của anh ta.
Tôi quay người, bước ra khỏi phòng làm việc, đi qua phòng khách nơi ả ta đã xâm chiếm, và đi thẳng đến ban công.
Không khí lạnh lẽo của đêm bao trùm lấy tôi, nhưng nó không thể so sánh với sự lạnh giá trong tim tôi.
Tôi rút điện thoại ra và bấm một số quen thuộc.
Chuông chỉ reo một lần.
"Bố," tôi nói, giọng tôi vẫn bình tĩnh một cách kỳ lạ. "Con gái của bố đã bị người ta đánh."
Đầu dây bên kia im lặng trong một giây. Và rồi, tôi nghe thấy giọng nói của cha tôi, Đỗ Kỳ Vĩ, một giọng nói có thể khiến cả thị trường chứng khoán chao đảo.
"Ai?"
Chỉ một từ, nhưng chứa đựng sức mạnh của một cơn bão sắp ập đến.
"Vương Đạt Tường."
Một khoảng lặng nữa. Sau đó là câu trả lời của ông.
"Được. Bố hiểu rồi. Cuộc chiến bắt đầu."