Khi Thời Nhiễm từ nước ngoài về thăm, ông nội đã đưa ra một yêu cầu là hy vọng có thể tận mắt thấy cô lập tức kết hôn ngay.
Thời Nhiễm muốn từ chối, nhưng nghĩ đến việc ông nội đã nhận nuôi cô từ cô nhi viện, nuôi nấng cô khôn lớn, cô thực sự không nhẫn tâm khiến ông thất vọng nên đành phải đồng ý.
Sau đó không lâu, dưới sự sắp xếp của ông nội, cô đã kết hôn vội vàng với một người đàn ông chưa từng gặp.
Trong ngày cưới, anh không hề xuất hiện, thậm chí đến giấy chứng nhận kết hôn cũng do người khác làm thay.
Cô cũng chỉ biết tên và thân phận là một thương nhân của anh từ lời của ông nội.
Cho đến tận hôm nay, Thời Nhiễm cũng không biết sự thỏa hiệp của mình năm đó, liệu có phải là một lựa chọn đúng đắn hay không.
Cô lại nhìn đồng hồ, mười phút nữa lại trôi qua.
Thời Nhiễm khẽ thở dài, đang định gọi điện cho ông nội thì tiếng động cơ gầm rú chói tai của xe thể thao vang vọng từ phía sau.
Một chiếc Aston Martin màu bạc vút tới rồi đột ngột dừng lại trước mặt cô, cửa kính hạ xuống.
Thời Nhiễm lùi lại một bước theo bản năng, buột miệng hỏi: "Sao anh đến đây?"
Người ngồi trên ghế lái là anh họ cô, Giang Thư Nam.
"Em hỏi câu đó làm anh buồn quá đấy." Giang Thư Nam xuống xe, giả vờ đau lòng lau hai vệt nước mắt không hề có: "Chuyện quan trọng như em về nước, anh là anh họ đương nhiên phải đến đón em rồi, vậy mà em lại lạnh nhạt như vậy."
Thời Nhiễm đã quá quen thuộc với bộ dạng này của anh ta.
Cô bĩu môi, không đáp lời.
"Đi thôi, anh đưa em đi ăn tiệc tẩy trần." Giang Thư Nam một tay khoác vai cô, tay kia cầm lấy vali của cô, rồi đẩy cô về phía xe.
"Chờ thêm chút đã." Thời Nhiễm ngăn anh ta lại.
"Còn phải chờ gì nữa?" Giang Thư Nam dừng bước, như chợt nhớ ra chuyện gì, lại hỏi: "Không phải là em đang đợi thằng chồng kia của em đó chứ?"
Thời Nhiễm không nói gì, nhưng biểu cảm của cô đã tố cáo cô.
Giang Thư Nam hừ một tiếng, giọng điệu đầy vẻ khinh thường: "Đừng nghĩ đến anh ta nữa, hai người đã đăng ký kết hôn một năm rồi, nhưng anh ta có chủ động liên lạc với em lần nào không?"
Thời Nhiễm bị hỏi đến mức nghẹn lời, lại một lần nữa dùng sự im lặng để đối phó.
"Điện thoại còn không thèm gọi cho em một cái, em còn hy vọng anh ta đến đón em sao?" Giọng Giang Thư Nam càng thêm châm chọc.
Thời Nhiễm trầm ngâm một giây, cuối cùng cũng lên tiếng phản bác: "Nhưng ông nội đã nói là Đường Mặc sẽ đến đón em."
Cô nghĩ một người vãn bối như anh hẳn sẽ không để một trưởng bối thất vọng đâu nhỉ.
Giang Thư Nam tỏ ra vô cùng bất lực: "Dù có chờ thì hãy lên xe mà chờ, bên ngoài nóng quá."
Trong lúc hai người đang giằng co, một bóng người cao lớn trong đám đông nhanh chóng đi về phía này.
Thịnh Gia Hòa đang cầm điện thoại nói: "Cháu đã đến sân bay rồi, bà mau uống thuốc đi..."
Ở đầu dây bên kia, giọng nữ nhẹ nhàng dặn dò cẩn thận: "Nhớ nhé, hôm nay Tiểu Nhiễm mặc váy liền màu đỏ, tóc xoăn dài, vali màu đen..."
"Bà nội, cháu nhìn thấy cô ấy rồi..." Nói đến nửa chừng, Thịnh Gia Hòa nhìn cảnh tượng không xa, ánh mắt đột nhiên khựng lại.
Váy liền màu đỏ, tóc xoăn dài, vali màu đen, tất cả thông tin đều trùng khớp.
Mà người phụ nữ đó đang được một người đàn ông ôm eo đưa lên xe.
Giọng điệu Thịnh Gia Hòa đột ngột trở nên lạnh đi.
"Cháu cúp máy trước đây ạ."
Đôi môi mỏng của Thịnh Gia Hòa hiện lên vài phần mỉa mai, đôi mắt sâu thẳm ẩn chứa một tia lạnh lùng.
Anh cất điện thoại, quay người bước đi.
Trở lại xe, Thịnh Gia Hòa nắm chặt vô lăng, ngẩng đầu lại nhìn thấy đôi nam nữ trong chiếc xe thể thao kia.
Người đàn ông dịu dàng chỉnh lại tóc cho cô gái, anh không nhìn rõ mặt cô gái, nhưng điều đó đã không còn quan trọng với anh nữa.
Khuôn mặt Thịnh Gia Hòa tối sầm lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Sau đó, anh cười tự giễu.
Đáng lẽ anh phải nghĩ đến tình cảnh này từ lâu rồi mới đúng.
Người vợ kết hôn chớp nhoáng cả năm trời không ở Vân Thành, việc cô có tình mới cũng là lẽ thường tình.
Thịnh Gia Hòa mím chặt môi, lấy điện thoại ra soạn một tin nhắn.
Sau khi gửi đi xong, anh đạp ga nhanh chóng rời đi.
...
Chiều hôm đó, Thời Nhiễm thay một bộ đồ công sở màu nhạt đơn giản mà thanh lịch, rồi đến Tập đoàn Thịnh Thế trình diện nhận việc.
Tập đoàn Thịnh Thế là tập đoàn hàng đầu ở Vân Thành, nhân viên được tuyển vào đều là những nhân tài ưu tú không chỗ chê.
Với lý lịch xuất sắc, Thời Nhiễm đã được đặc cách vào làm ở trụ sở chính của tập đoàn, giữ chức vụ Trợ lý cấp cao phụ trách Quan hệ công chúng cho Tổng giám đốc Thịnh Gia Hòa.
Trưởng phòng Quan hệ công chúng Tần Mỹ dẫn Thời Nhiễm đi gặp Thịnh Gia Hòa.
Thời Nhiễm không hề biết rằng cấp trên trực tiếp của cô, Thịnh Gia Hòa, thực ra chính là người chồng kết hôn trong vội vàng của cô – Đường Mặc.
Chẳng qua khi đăng ký kết hôn, vì Thịnh Gia Hòa cẩn trọng và không tin tưởng người khác nên mới không dùng tên công khai của mình, anh dùng tên thật là Đường Mặc. Chỉ có vài người thân cận với anh nhất mới biết chuyện này.