hành Tr
p lại, trái tim như bị một
khiến mọi suy nghĩ trong đầu tôi trở nên hỗn loạn. Tại
a cả hai đang trên đà phát triển, chuyện con cái có thể từ từ. Tôi đã luôn thầm cảm
i đã có một gia đình
thẳm lạ thường, khiến tôi không tài nào nhìn thấu được. "Cha mẹ
phải anh không muốn. Chỉ là... công ty dạo này có nhiều dự án qua
vô số lần, và lần nào cô
hông sao. Em có thể tự chăm sóc mình và
ự lạnh nhạt từ lúc cô ấy về nhà, câu hỏi về chuyện tình yêu, và bây
ấy đã phát hi
i luôn gặp nhau ở những nơi kín đáo. Cha mẹ c
cô ấy. Bàn tay cô ấy lạnh ngắt. "Hay là thế này, cuối tuần này chúng ta đi du lịch đi. Chỉ có hai chúng ta thôi
có thể xoa dịu cô ấy, khiến cô ấy
g, hàng mi dài che đi mọi cảm xúc. Khi cô ấy ngẩng lên
gật đầu. "Vậy ch
cô ấy đã xiêu lòng. Phụ nữ mà,
ậy quyết định thế nhé. Anh sẽ đặ
ờ trong vòng tay tôi. Tôi cảm thấy có một khoảng cách vô hình gi
ấy chỉ giận dỗi một chút thôi. Mọi chuyện rồi sẽ
ấy không phải là sự tha thứ, mà là sự k
ho chuyến đi "hâm nóng tình cảm", Bích A
lịch, nên sẽ ở lại làm việc trong phòng sách. Tôi không nghi ngờ gì,
bao giờ nói cho Bích An biết mật khẩu, không phải vì không tin tưởn
ờng người phụ nữ đã chun
y đã nhìn thấy tôi nhập mật khẩu. Mật khẩu đó, trớ trêu thay, lại chính là ngày sinh nhật của cô ấy. Tôi đã đặ
ẩn sau bức tranh sơn dầu. Trong đó, tôi cất
ích A
rung. Bức tranh vẽ một cánh đồng hoa oải hương tím biếc dưới ánh ho
nực
t nhiều thời gian để đoán ra mật khẩu. Sinh nhật của Hoàng Bảo Duy. Cái tên mà
ạc
ét sắt nặn
n là một chồng album ảnh. T
g tử cung. Phía dưới có dòng ghi chú viết tay bằng nét chữ c
sau khi tôi phát hiện ra
của đứa trẻ này. Hóa ra, lời thề sẽ đòi lại công bằng cho tôi chỉ là một lời nói dố
ang trang
ô cao. Hoàng Thành Trung quỳ bên cạnh, áp tai
ười rạng rỡ. Phía sau họ, tôi nhìn thấy cha mẹ tôi. Cha tôi, một họa sĩ tranh sơn mài nổi t
u biết. Họ đã cùng
cả nhà, ngày đầu tiên cậu bé đến trường... Trong tất cả những bức ảnh đó, họ là một gia đình hạnh phúc.
n
ự "bù đắp" của Hoàng Thành Trung, đang cảm động trước "tình yêu thươn
c. Cả gia đình bốn người họ, Hoàng Thành Trung, Ứng Bích Hà, cha mẹ tôi, và cậu b
lã chã rơi. Nụ cười của
ỉ là những thứ thừa thãi mà họ ban phát sau khi đã dành
những đoạn ghi âm cuộc gọi giữa Hoàng Thành Trung và Ứng Bích Hà, và cả những file ghi lại các giao dịch chuyển tiền. Hàng tháng, Hoàng Thành Trung đều đặn chuyể
", "anh chỉ có mình em"... giờ đây nghe n
hoại tôi rung lên. M
nói tối nay sẽ về
thức ăn cho Ứng Bích Hà tại một nhà hàng sang trọng. Góc chụp rất
hát hiện ra. Cô ta
Căn biệt thự em đang ở, là do cha mẹ mua cho em đấy. Họ nói, đây
n chị phải sống như một kẻ thay thế, nếm trải cảm giác của em ngà
t chặt chiếc điện thoại trong tay, móng tay đâm
tình cảm của tôi, trong mắ
uốn chơi, tôi sẽ chơ
ịnh kết thúc trò ch
y với một ổ cứng di động, bắt đầu sao chép tất cả các tập tin. Hình ảnh, vide
túi xách. Tôi sắp xếp lại mọi thứ trong két sắt như cũ, đặt bức tranh về đúng
rót một ly nước. Nhìn thấy túi sườn xào chua ngọt mà Hoàng Thành Trung m
ần sự bố th
tôi gọi một c
ê một thám tử tư.

GOOGLE PLAY