Tải ứng dụng Hot/Phổ biến
Trang Chủ / Lịch Sử / Chiều nhầm thiên kim giả, quyền quý chế ngự Hầu Phủ
Chiều nhầm thiên kim giả, quyền quý chế ngự Hầu Phủ

Chiều nhầm thiên kim giả, quyền quý chế ngự Hầu Phủ

5.0
1 Chương/Ngày
71 Chương
Đọc ngay

Vân Mạn Thanh đích nữ Hoài An Hầu phủ bị tráo đổi từ khi còn nhỏ, được lớn lên ở dưới quê. Sau khi trở về Hoài An Hầu phủ, nàng mong chờ tình cảm gia đình, khao khát hơi ấm gia đình, nhưng không ngờ tất cả chỉ là ảo tưởng. Hầu phủ đã lâu bị thiên kim giả Vân Nhu Gia chiếm cứ. Dưới âm mưu của thiên kim giả và vị hôn phu, nàng bị gả làm thiếp, luôn luôn khiêm tốn phục tùng, cố gắng lấy lòng mọi người trong phủ. Tưởng rằng có thể sống trong tình thân hòa thuận, nhưng cuối cùng lại bị đối xử tàn nhẫn đến chết. Khi mở mắt ra lần nữa, nàng trở về ngày định mệnh thay đổi cuộc đời. Vân Mạn Thanh không còn chịu đựng nữa, từng bước tháo gỡ lớp vỏ bọc của thiên kim giả, không còn mong mỏi tình cảm gia đình ảo tưởng, từng chút một giành lại những gì thuộc về mình! Khi nàng quyết tâm cắt đứt mọi quan hệ với Hầu phủ, thì tất cả mọi người trong phủ đều quỳ gối cầu xin nàng đừng rời đi!

Mục lục

Bab 1 Phá kén trùng sinh

"Tỉnh dậy đi, ngươi mau tỉnh dậy đi!"

Tiếng gọi gấp gáp vẳng bên tai, kèm theo một trận lay động, Vân Mạn Thanh mơ màng mở mắt.

Tỳ nữ đang lay cánh tay nàng thấy vậy thì trợn trắng mắt, ngữ khí đầy vẻ sốt ruột: "Chẳng có chuyện gì thì mau dậy đi, không kịp dự thọ yến của lão phu nhân, lại để ta bị ngươi liên lụy mà chịu mắng chửi!"

Trong đầu Vân Mạn Thanh một mảnh hỗn độn, khoảnh khắc trước khi chết cùng cảnh tượng trước mắt chồng chéo lên nhau, tựa như huyễn cảnh.

Xích sắt xuyên xương, roi da quất thịt, thuốc độc róc ruột, dưới đủ loại hình tra tấn tàn khốc, ngay cả lao tù cũng bị máu tươi của nàng thấm đẫm!

Cuối cùng, chịu hết mọi khổ hình, sau khi chết lại bị nghiền xương thành tro, ngay cả một mảnh xương cốt cũng không còn!

Mùi máu tanh nồng nặc vấn vít chóp mũi, toàn thân dường như còn mang theo nỗi đau đớn vô tận.

Vân Mạn Thanh nhắm mắt lại, rồi lại mở ra.

Nỗi đau toàn thân dịu đi đôi chút, đập vào mắt vẫn là màn trướng thêu đầy cành hoa lăng tiêu xum xuê, từng cánh hoa, chiếc lá dưới ánh nến trông sống động như thật. Đây chính là kiểu thêu độc nhất vô nhị trong khuê phòng của nàng trước khi xuất giá!

Vân Mạn Thanh cuối cùng cũng hoàn hồn, nàng khẽ nghiêng đầu, tầm mắt đặt trên khuôn mặt còn đôi chút non nớt của tỳ nữ.

Đó là Thúy Hương, tỳ nữ hầu hạ nàng, cũng là một trong những kẻ chủ mưu bắt nạt nàng, khiến nàng chết thảm ở kiếp trước!

Thúy Hương thấy vẻ đờ đẫn chậm chạp của nàng, đáy mắt thoáng qua một tia chán ghét, âm dương quái khí nói: "Đừng giả bộ nữa, nước ao sen vốn không hề sâu."

"Đại tiểu thư càng vàng lá ngọc rơi xuống còn chẳng hề gì, ngươi từ thôn quê trở về da dày thịt béo, nào có thể xảy ra chuyện gì được..."

Lời chưa dứt, Vân Mạn Thanh chợt trở mình xuống giường, vung tay tát một cái thật mạnh lên mặt Thúy Hương.

Lòng bàn tay tê dại, Vân Mạn Thanh lúc này mới thực sự xác định nàng đã sống lại, hơn nữa lại đúng vào ngày đại sự đã thay đổi cuộc đời nàng!

Thúy Hương lại ngây người vì biến cố bất ngờ này.

Phải biết rằng Nhị tiểu thư này vừa mới được đón từ thôn quê về, chưa được mấy ngày đã làm ra đủ trò cười cho thiên hạ, tính tình lại nhát gan yếu đuối.

Hầu phu nhân Chu Thục Văn, cũng là sinh mẫu của Nhị tiểu thư, ghét nhất là dáng vẻ khúm núm không ra dáng gì của nàng, lại càng bực tức vì con gái mình lớn lên ở thôn quê, không chỉ công khai trách mắng trước mặt người khác mà còn không muốn gặp mặt.

Ngay cả sinh mẫu còn như vậy, huống hồ các chủ tử khác trong Hầu phủ.

Đám hạ nhân mượn gió bẻ măng, ai ai cũng có thể cưỡi lên đầu nàng.

Trước đây, Vân Mạn Thanh ngay cả lời nói phản kháng cũng chưa từng thốt ra, nói chi đến chuyện động thủ đánh người.

Cơn đau bỏng rát trên mặt kéo Thúy Hương trở về thực tại, nàng ta tức đến mức mặt mũi méo mó, thét lên: "Tiện nhân, ta là người của Hầu phu nhân, ngươi dám đánh ta!"

Vân Mạn Thanh thu lại cảm xúc đang cuộn trào trong mắt, ánh nhìn u lạnh, không chút độ ấm.

Nàng khinh thường không thèm đôi co với Thúy Hương, chỉ nâng tay lên liên tiếp giáng mạnh vài cái tát xuống mặt Thúy Hương.

Loại chó săn mồm miệng bẩn thỉu lòng dạ độc địa như thế này cứ phải đánh thật mạnh, đánh cho nàng ta không còn có thể nói được lời nào!

Thúy Hương choáng váng đầu óc, hai bên má như bị ong chích, vừa đau vừa sưng.

Nàng ta chỉ nghĩ Vân Mạn Thanh thật sự đã hóa điên, miệng vẫn lầm bầm chửi rủa: "Được lắm, cuối cùng ngươi cũng lộ ra bản tính hoang dã rồi!"

"Ngươi động vào ta chính là động vào thể diện của phu nhân, phu nhân vốn đã ghét bỏ ngươi, lần này lại càng không buông tha cho ngươi!"

Lại lần nữa nhắc đến Hầu phu nhân, tay Vân Mạn Thanh khựng lại.

Kiếp trước, nàng lưu lạc bên ngoài một mình, điều khao khát nhất chính là tình thân, để được thân cận với người Hầu phủ, nàng cam tâm tình nguyện hạ mình, dù tủi nhục cũng nhẫn nhịn.

Nàng luôn nghĩ, nhất định là do mình không tốt nên mới khiến mẫu thân và mọi người trong Hầu phủ ghét bỏ.

Nay đã được nếm trải sự lạnh lẽo của lòng người, lẽ nào nàng lại dẫm vào vết xe đổ?

Thúy Hương thấy nàng dừng lại, ngỡ lời nói đã có tác dụng, trong mắt dâng lên vài phần đắc ý, nhưng chưa kịp vui mừng thì cái tát lại lần nữa giáng xuống mặt!

Lực đạo càng thêm tàn nhẫn!

Thúy Hương lúc này mới biết sợ, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy sự lạnh lẽo trong mắt Nhị tiểu thư như băng giá mùa đông sâu thẳm, được ánh nến chiếu vào càng thêm u ám.

Rõ ràng không khác gì trước đây, nhưng chỉ một ánh mắt thôi cũng đủ khiến người ta lạnh toát toàn thân.

Đợi đến khi Thúy Hương muốn cầu xin tha thứ, tất cả đã không kịp nữa rồi, mặt nàng ta sưng đến mức không mở được mắt, nói chi đến việc há miệng.

Trong phòng vang lên tiếng "lộp bộp" như đốt pháo, động tĩnh quá lớn, Tần ma ma đang đứng đợi bên ngoài lo lắng có chuyện nên vội vã đẩy cửa bước vào.

Vừa nhìn thấy khuôn mặt sưng phù, đầy máu của Thúy Hương, bà đã giật mình kinh hãi, thốt lên: "Đây, đây là làm sao vậy?"

Tần ma ma là người lão phu nhân phái đến hầu hạ nàng.

Kiếp trước, Thúy Hương mượn oai Hầu phu nhân, không ít lần hãm hại sau lưng Vân Mạn Thanh, thật đáng cười khi nàng chìm đắm trong tình mẫu tử hư ảo của Chu Thục Văn mà không nhìn rõ sự thật.

Còn Tần ma ma quả thực là một người tốt, cũng thật lòng nghĩ cho Vân Mạn Thanh.

Nhưng dưới sự xúi giục của Thúy Hương, Vân Mạn Thanh luôn đề phòng Tần ma ma, dẫn đến sau này đã làm buồn lòng Tần ma ma và tổ mẫu…

Có thể nhìn thấy Tần ma ma một lần nữa, lòng Vân Mạn Thanh ngũ vị tạp trần, nhưng rất nhanh cũng trở nên bình tĩnh.

Trên mặt nàng không mảy may cảm xúc, ngữ khí bình thản: "Ma ma đến thật đúng lúc, tỳ nữ này tâm địa bất chính, cả gan phạm thượng, ta tuyệt đối không thể giữ lại."

"Xin ma ma hãy bán nàng ta đi, để tránh làm loạn chốn hậu trạch yên bình."

Tần ma ma kinh ngạc nhìn Vân Mạn Thanh.

Trước đây, Nhị tiểu thư tin tưởng Thúy Hương nhất, dù Thúy Hương luôn bất kính, lại ngang nhiên ra lệnh cho một Nhị tiểu thư như nàng, hoàn toàn không biết tôn ti.

Có lần Tần ma ma thấy không ổn, đã trách mắng Thúy Hương vài câu, nhưng Vân Mạn Thanh lại vội vàng hòa giải, từ đó về sau chỉ giữ lại một mình Thúy Hương thân cận hầu hạ.

Tần ma ma không động đậy, Thúy Hương nằm trên đất rên rỉ, thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít.

Vân Mạn Thanh nheo mắt lại: "Tần ma ma?"

Tần ma ma hoàn hồn, vội vàng quay ra ngoài dặn dò: "Người đâu, lôi tiện tỳ phạm thượng này đi nhốt lại, sáng mai trình báo lão phu nhân, bán cho con buôn!"

Tần ma ma nói rồi, ra ngoài cho gọi mấy bà đỡ lực lữỡng, nắm lấy cánh tay Thúy Hương kéo ra ngoài.

Cho đến giờ phút này, Thúy Hương mới nhận ra Vân Mạn Thanh đã quyết tâm thật rồi!

Trước đây chỉ cần nhắc đến phu nhân, bất kể Thúy Hương nói gì, Vân Mạn Thanh đều ngoan ngoãn nghe lời làm theo, dù bị bắt nạt đến đâu cũng không phản kháng!

Nàng ta muốn cầu xin tha thứ, vừa há miệng đã bị một vật bẩn thỉu nhét vào, những âm thanh còn lại cùng với sự sợ hãi nuốt sâu vào trong bụng.

Vân Mạn Thanh lạnh lùng quay mặt đi, ngay cả liếc nhìn Thúy Hương cũng không muốn, chỉ nói với Tần ma ma:

"Hôm nay là ngày mừng thọ của tổ mẫu, ngày vui không tiện để nàng ta gây ra động tĩnh gì, cứ trực tiếp kéo từ góc cửa sau ra chỗ con buôn đi."

Thúy Hương cắn răng chịu đựng toàn thân đau đớn giãy dụa, nhưng làm sao có thể chống lại những bà đỡ thân thể khỏe mạnh.

Rất nhanh, tiếng động biến mất ngoài cửa.

Tần ma ma lo lắng nhìn Vân Mạn Thanh, nhắc nhở: "Nhị tiểu thư bán Thúy Hương đi, phía phu nhân bên kia sợ là khó ăn nói?"

"Tỳ nữ vô phép tắc, không hiểu tôn ti như vậy, chỉ khiến người ta cảm thấy mẫu thân không biết quản giáo, ta thay mẫu thân xử lý, cũng là vì tốt cho mẫu thân." Vân Mạn Thanh quay đầu nhìn bà.

"Phiền ma ma giúp ta thay y phục, nếu muộn nữa, e rằng sẽ lỡ mất thọ yến."

Đêm nay, chính là màn kịch trọng yếu!

Tiếp tục đọc
img Xem thêm bình luận trên Ứng dụng
Cập nhật mới nhất: Chương 71 Bệnh có ẩn tình   Hôm nay00:06
img
img
Bab 25 Trách hỏi
Hôm nay14:53
Bab 26 Nuốt giận
Hôm nay14:53
Bab 29 Gây sự
Hôm nay14:53
Bab 32 Thiếu bạc
Hôm nay14:53
MoboReader
Tải ứng dụng
icon APP STORE
icon GOOGLE PLAY