Lúc đó, tôi đang mang thai ba tháng, ngồi một mình trong phòng tang lễ lạnh lẽo, trái tim tôi như đã chết lặng.
Đêm đó, khi anh trở về và xin lỗi, tôi đưa cho anh hai tập tài liệu để ký. Một là đơn ly hôn. Hai là giấy đồng ý phá thai.
Chương 1
Lạc Khánh Vy POV:
Vào ngày mẹ tôi qua đời, tôi đã gọi cho chồng mình, Bạch Nguyên Tùng, tổng cộng ba mươi bảy cuộc điện thoại.
Không một cuộc nào được trả lời.
Sau đó, tôi nhìn thấy anh ấy trên bản tin thời sự, đang ở Hà Nội, che ô cho dì của tôi, Lạc Khánh Ly.
Ba năm hôn nhân, tôi hai mươi lăm tuổi, anh ba mươi lăm tuổi, anh ấy đã biến tôi thành một nàng công chúa được cưng chiều hết mực. Tất cả mọi người đều ngưỡng mộ tình yêu của chúng tôi, một câu chuyện cổ tích về một cô gái Lọ Lem gặp được hoàng tử.
Nhưng chỉ có tôi biết, trong câu chuyện cổ tích này, tôi không phải là công chúa.
Tôi chỉ là một kẻ thế thân.
Một thế thân cho dì ruột của mình, Lạc Khánh Ly.
Lúc đó, tôi đang mang thai ba tháng, ngồi một mình trong căn phòng tang lễ lạnh lẽo, nhìn di ảnh của mẹ, nước mắt đã cạn khô.
Bụng dưới quặn lên từng cơn đau âm ỉ, nhưng nỗi đau đó không thể nào so sánh được với sự buốt giá trong tim tôi.
Điện thoại của tôi reo lên, là một số lạ. Tôi bắt máy, một giọng nữ xa lạ vang lên, đầy lo lắng.
"Xin hỏi có phải là cô Lạc Khánh Vy không ạ? Đây là bệnh viện X. Mẹ cô, bà Trần Ngọc Lan, đã qua đời vì suy tim cấp cứu không thành công. Chúng tôi đã cố gắng liên lạc với cô cả ngày hôm nay…"
Tôi lặng lẽ cúp máy.
Đôi mắt tôi dán chặt vào màn hình TV đang chiếu lại bản tin. Bạch Nguyên Tùng, người chồng mà tôi yêu thương hết mực, đang dịu dàng khoác áo cho Lạc Khánh Ly, ánh mắt anh tràn đầy sự lo lắng và yêu thương mà tôi chưa bao giờ có được.
Một cảm giác buồn nôn trào lên từ dạ dày.
Tôi chạy vào nhà vệ sinh, nôn thốc nôn tháo. Nhìn vào khuôn mặt nhợt nhạt trong gương, tôi thấy mình thật thảm hại.
Hóa ra, tình yêu sâu đậm trong ba năm qua chỉ là một trò đùa.
Hóa ra, sự cưng chiều của anh ấy chỉ là vì tôi có một khuôn mặt giống hệt dì của mình.
Bạch Nguyên Tùng trở về vào nửa đêm, người anh mang theo hơi lạnh của đêm khuya và mùi nước hoa quen thuộc của Lạc Khánh Ly.
Anh thấy tôi ngồi co ro trên sofa, vội vàng bước tới, cởi áo khoác ngoài choàng lên người tôi, giọng nói đầy vẻ áy náy.
"Vy Vy, xin lỗi em. Điện thoại anh hết pin. Ở Hà Nội có một dự án gấp cần anh xử lý. Em có lạnh không?"
Tôi ngước lên nhìn anh, khuôn mặt anh vẫn đẹp trai như thường lệ, đôi mắt sâu thẳm ẩn chứa sự mệt mỏi, nhưng tôi không còn thấy sự ấm áp trong đó nữa.
"Nguyên Tùng," tôi khẽ gọi, giọng nói khàn đặc, "em có chuyện muốn nói với anh."
Anh ngồi xuống bên cạnh tôi, nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của tôi. "Có chuyện gì vậy? Em không khỏe ở đâu à?"
Tôi rút tay về, lấy ra hai tập tài liệu từ dưới gối.
"Anh ký vào đây đi."
Anh thậm chí không thèm nhìn, cầm lấy bút và ký tên mình một cách dứt khoát. "Được rồi, em muốn gì anh cũng cho. Đừng giận anh nữa, được không? Anh biết lần này là anh sai."
Nhìn chữ ký quen thuộc "Bạch Nguyên Tùng" trên giấy, một nụ cười mỉa mai hiện lên trên môi tôi.
Anh ta luôn tự tin như vậy. Tự tin rằng tôi yêu anh ta đến mức có thể tha thứ cho mọi lỗi lầm.
"Em không giận," tôi nói, cất kỹ hai tập tài liệu. "Em chỉ mệt thôi."
Anh ôm tôi vào lòng, cằm anh tì lên đỉnh đầu tôi, giọng nói dịu dàng như nước.
"Ngoan, đừng suy nghĩ lung tung. Chờ khi con chúng ta ra đời, anh sẽ dành nhiều thời gian hơn cho em. Chúng ta sẽ đặt tên con là Bạch An Nhiên, được không? Mong con bé cả đời bình an, vui vẻ."
An Nhiên.
Cái tên thật đẹp.
Nhưng đứa trẻ này, ngay từ khi còn chưa hình thành, đã được định sẵn là một sự thay thế, một công cụ để níu giữ một người đàn ông không thuộc về tôi.
Làm sao nó có thể an nhiên được?
Đột nhiên, điện thoại của anh reo lên. Anh nhìn màn hình, vội vàng đứng dậy đi ra ban công.
Dù khoảng cách khá xa, tôi vẫn nghe loáng thoáng giọng nói lo lắng của anh.
"Ly Ly? Em sao rồi? Đừng khóc… Anh sẽ đến ngay."
Tôi nhắm mắt lại.
Trái tim tôi, dường như đã chết lặng.
Tôi nhớ lại lần đầu tiên gặp Bạch Nguyên Tùng. Đó là một đêm mưa, tôi bị cướp túi xách. Chính anh đã xuất hiện như một vị thần, đuổi theo tên cướp và lấy lại đồ cho tôi.
Sau đó, anh theo đuổi tôi một cách nồng nhiệt. Anh hơn tôi mười tuổi, chững chạc, thành đạt, và đối xử với tôi như một báu vật. Anh nói, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy tôi, anh đã biết tôi là người anh muốn dành cả đời để che chở.
Tôi đã tin vào điều đó. Tôi đã chìm đắm trong sự ngọt ngào mà anh tạo ra, ngây thơ nghĩ rằng mình đã tìm thấy tình yêu đích thực của đời mình.
Cho đến hôm nay.
Sau khi anh vội vã rời đi, tôi bước vào phòng làm việc của anh, nơi mà anh chưa bao giờ cho phép tôi vào.
Căn phòng rất lớn, nhưng trống rỗng, chỉ có một chiếc bàn làm việc và một tủ sách khổng lồ.
Tôi kéo ngăn kéo bàn làm việc ra. Bên trong không phải là tài liệu công ty, mà là vô số những bức ảnh của Lạc Khánh Ly.
Từ thời thiếu nữ cho đến khi trưởng thành, mỗi giai đoạn của cuộc đời cô ấy đều được anh ghi lại cẩn thận.
Ở góc trong cùng của ngăn kéo, có một cuốn nhật ký bìa da.
Tôi run rẩy mở ra.
Nét chữ của Bạch Nguyên Tùng, mạnh mẽ và quyết đoán, nhưng nội dung bên trong lại khiến tôi như rơi vào hầm băng.
"Ngày X tháng Y năm Z. Hôm nay tôi gặp một cô gái rất giống Ly Ly. Đôi mắt, sống mũi, và cả nụ cười của em ấy. Tôi quyết định sẽ theo đuổi em ấy. Ly Ly, anh nhớ em."
"Ngày A tháng B năm C. Khánh Vy đã đồng ý lời cầu hôn của tôi. Nhìn em ấy mặc váy cưới, tôi dường như thấy lại hình bóng của em năm đó. Ly Ly, nếu người đứng cạnh anh là em thì tốt biết mấy."
"Ngày D tháng E năm F. Khánh Vy có thai rồi. Tôi sẽ có một đứa con. Ly Ly, em từng nói em thích trẻ con. Đứa trẻ này, coi như là con của chúng ta, được không?"
Mỗi một trang, mỗi một dòng chữ, đều là một nhát dao đâm vào tim tôi.
Toàn bộ cuộc hôn nhân của tôi, tình yêu của tôi, đứa con trong bụng tôi, tất cả đều là một vở kịch được dàn dựng công phu.
Tôi chỉ là một cái bóng, một công cụ để anh hoài niệm về người tình cũ.
Tôi bật cười, tiếng cười ngày càng lớn, vang vọng khắp căn phòng trống rỗng, mang theo sự điên cuồng và tuyệt vọng.
Nước mắt chảy dài trên má, hòa vào tiếng cười của tôi.
Lạc Khánh Vy, mày thật ngu ngốc.
Mày đã dành ba năm thanh xuân để yêu một ảo ảnh.
Tôi lau khô nước mắt, ánh mắt trở nên lạnh lẽo và kiên định.
Đã đủ rồi. Tôi sẽ không làm thế thân cho bất kỳ ai nữa.
Tôi nhìn xuống hai tập tài liệu trong tay.
Một là đơn ly hôn.
Hai là giấy đồng ý phá thai.
Bạch Nguyên Tùng, đây là món quà tôi dành cho anh.
Tôi cầm lấy điện thoại, gọi đến số của bệnh viện.
"Tôi là Lạc Khánh Vy. Tôi muốn đặt lịch phẫu thuật phá thai vào sáng mai."