Tải ứng dụng Hot/Phổ biến
Trang Chủ / Truyện Ngắn / Từ người vợ bị bỏ rơi đến người thừa kế quyền lực
Từ người vợ bị bỏ rơi đến người thừa kế quyền lực

Từ người vợ bị bỏ rơi đến người thừa kế quyền lực

5.0
10 Chương
Đọc ngay

Ngày tôi nhận được que thử thai hai vạch, ngày hạnh phúc nhất trong ba năm hôn nhân của tôi. Cũng là ngày tôi nhìn thấy chồng mình, Trình Cảnh, đang dìu một người phụ nữ có thai khác đi khám ở bệnh viện. Người phụ nữ đó là Lưu Hương, cô em gái nuôi mà anh luôn miệng bảo vệ. Anh ta nói chỉ đang giúp cô ta, nhưng lại đưa cô ta về nhà, đuổi tôi ra khỏi phòng ngủ của chính mình để nhường chỗ cho cô ta. Mẹ chồng còn nhốt tôi lại, ép tôi ký vào đơn ly hôn. Đỉnh điểm của sự tàn nhẫn, họ đã cưỡng ép tôi phá thai, cướp đi đứa con còn chưa kịp thành hình của tôi. Chồng tôi, người đàn ông tôi yêu thương hết mực, đã đứng nhìn mẹ ruột của anh ta giết chết con của chúng tôi. Tình yêu của tôi đã chết cùng với đứa bé. Nằm trong vũng máu, tôi tuyệt vọng bấm một dãy số đã khắc sâu trong tâm trí. "Ba... là con, Ái Hà đây. Cứu con." Cha tôi, ông trùm khét tiếng miền Bắc, sẽ khiến nhà họ Trình phải trả giá đắt cho những gì chúng đã làm.

Mục lục

Chương 1

Ngày tôi nhận được que thử thai hai vạch, ngày hạnh phúc nhất trong ba năm hôn nhân của tôi.

Cũng là ngày tôi nhìn thấy chồng mình, Trình Cảnh, đang dìu một người phụ nữ có thai khác đi khám ở bệnh viện. Người phụ nữ đó là Lưu Hương, cô em gái nuôi mà anh luôn miệng bảo vệ.

Anh ta nói chỉ đang giúp cô ta, nhưng lại đưa cô ta về nhà, đuổi tôi ra khỏi phòng ngủ của chính mình để nhường chỗ cho cô ta.

Mẹ chồng còn nhốt tôi lại, ép tôi ký vào đơn ly hôn. Đỉnh điểm của sự tàn nhẫn, họ đã cưỡng ép tôi phá thai, cướp đi đứa con còn chưa kịp thành hình của tôi.

Chồng tôi, người đàn ông tôi yêu thương hết mực, đã đứng nhìn mẹ ruột của anh ta giết chết con của chúng tôi. Tình yêu của tôi đã chết cùng với đứa bé.

Nằm trong vũng máu, tôi tuyệt vọng bấm một dãy số đã khắc sâu trong tâm trí.

"Ba... là con, Ái Hà đây. Cứu con."

Cha tôi, ông trùm khét tiếng miền Bắc, sẽ khiến nhà họ Trình phải trả giá đắt cho những gì chúng đã làm.

Chương 1

Trang Ái Hà POV:

Ngày tôi nhận được que thử thai hai vạch, ngày hạnh phúc nhất trong ba năm hôn nhân của tôi, cũng là ngày tôi nhìn thấy chồng mình, Trình Cảnh, đang dìu một người phụ nữ có thai khác đi khám ở bệnh viện.

Bệnh viện vốn là nơi ồn ào, nhưng trong khoảnh khắc đó, thế giới của tôi lại hoàn toàn tĩnh lặng.

Tôi đứng ở cuối hành lang, tay vẫn còn nắm chặt tờ giấy siêu âm mỏng manh, trong đó có một chấm đen nhỏ xíu. Bác sĩ nói đó là con của chúng tôi. Tôi đã hạnh phúc đến mức muốn bay ngay đến công ty của Trình Cảnh để báo cho anh tin mừng. Nhưng anh lại nói hôm nay có một cuộc họp quan trọng ở chi nhánh, sẽ không về ăn trưa.

Hóa ra, cuộc họp quan trọng của anh lại diễn ra ở khoa sản.

Bụng của người phụ nữ kia đã nhô lên rõ rệt, trông có vẻ đã được khoảng năm, sáu tháng. Trình Cảnh cẩn thận đỡ lấy eo cô ta, ánh mắt dịu dàng mà tôi chưa từng thấy trong suốt ba năm qua. Họ trông giống như một cặp vợ chồng thực sự hạnh phúc, còn tôi, người vợ hợp pháp của anh, lại giống như một kẻ thứ ba đáng xấu hổ đang rình mò.

Trái tim tôi như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt, đau đến mức không thở nổi.

Người phụ nữ đó là Lưu Hương, cô em gái nuôi mà Trình Cảnh luôn miệng bảo vệ. Cô ta mồ côi cha mẹ từ nhỏ, được nhà họ Trình nhận nuôi. Trình Cảnh luôn nói với tôi rằng anh chỉ coi cô ta như em gái ruột, không hơn không kém.

Nhưng có anh trai nào lại chăm sóc em gái đến mức đưa đi khám thai, và ánh mắt lại chứa đựng tình yêu sâu đậm đến thế không?

Sự dịu dàng đó, sự quan tâm đó, lẽ ra phải thuộc về tôi. Lẽ ra phải thuộc về đứa con trong bụng tôi.

Tôi cảm thấy máu trong người như đông cứng lại. Tôi muốn lao đến đó, xé toạc bộ mặt giả tạo của bọn họ, nhưng đôi chân tôi như bị đóng đinh tại chỗ.

"Ái Hà? Sao em lại ở đây?"

Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai. Là mẹ của Trình Cảnh, bà Trình. Bà ấy nhìn tôi, rồi lại nhìn về phía Trình Cảnh và Lưu Hương ở phía xa, vẻ mặt thoáng chút bối rối.

Sự xuất hiện của bà ấy đã phá vỡ sự tĩnh lặng chết chóc. Trình Cảnh dường như cảm nhận được điều gì đó, anh quay đầu lại.

Ánh mắt của anh ta đông cứng lại khi nhìn thấy tôi. Sự hoảng loạn thoáng qua trên gương mặt lạnh lùng của anh, thứ cảm xúc mà tôi hiếm khi thấy. Anh ta vội vàng buông tay đang đỡ Lưu Hương ra, như thể đang chạm vào thứ gì đó bỏng rát.

Khoảnh khắc bốn mắt chúng tôi chạm nhau, không gian như ngưng đọng. Tôi không nói gì, chỉ im lặng nhìn anh. Nỗi đau trong lòng tôi đã biến thành một sự lạnh lẽo đến cùng cực.

Ba năm kết hôn, tôi đã làm tất cả mọi thứ vì anh. Tôi từ bỏ công việc yêu thích, trở thành một người vợ toàn thời gian, chăm sóc gia đình anh, đối mặt với sự khắt khe của mẹ chồng. Tôi đã nghĩ rằng chỉ cần tôi đủ kiên nhẫn, đủ yêu thương, một ngày nào đó anh sẽ nhìn thấy sự tồn tại của tôi.

Tôi đã nghĩ rằng đứa con này sẽ là sợi dây kết nối chúng tôi.

Nhá. Thật nực cười.

Tôi từ từ bước về phía anh, mỗi bước đi như giẫm lên những mảnh vỡ của trái tim mình. Sự tĩnh lặng trong tôi đang gào thét.

Khi tôi đứng trước mặt anh, không khí căng như dây đàn. Lưu Hương nép sau lưng Trình Cảnh, tỏ vẻ yếu đuối và sợ hãi.

"Anh không có cuộc họp ở chi nhánh sao?" Tôi hỏi, giọng nói của tôi bình tĩnh một cách đáng sợ, không có một chút gợn sóng.

Trình Cảnh mím môi, đôi mắt sâu thẳm của anh ta nhìn tôi đầy phức tạp. "Ái Hà, nghe anh giải thích."

"Giải thích?" Tôi cười khẩy. "Giải thích cái gì? Giải thích rằng em gái nuôi của anh có thai, và anh, anh trai tốt, đưa cô ta đi khám thai sao?"

"Chát!"

Một cái tát giòn giã vang lên. Tôi đã dùng hết sức lực của mình. Má của Trình Cảnh lập tức hằn lên năm dấu tay đỏ ửng.

Tất cả mọi người xung quanh đều sững sờ. Kể cả chính tôi.

Trình Cảnh cũng không ngờ tôi lại dám đánh anh. Anh ta đứng im, khuôn mặt cứng đờ, sự kinh ngạc lấn át cả cơn đau.

"Ái Hà, em bình tĩnh lại đi!" Mẹ chồng tôi hét lên, vội vàng chạy đến che chắn cho con trai bà.

Tôi không quan tâm. Tôi chỉ nhìn chằm chằm vào Trình Cảnh, lặp lại câu hỏi của mình.

"Giải thích đi."

Đúng lúc này, Lưu Hương đột nhiên lên tiếng, giọng nói yếu ớt như sắp khóc. "Chị Ái Hà, chị đừng trách anh Cảnh. Là lỗi của em. Đứa bé này... đứa bé này là của anh Cảnh."

Câu nói của cô ta như một quả bom nổ tung trong đầu tôi.

Tôi trợn mắt nhìn cô ta, rồi lại nhìn Trình Cảnh, cố gắng tìm kiếm một sự phủ nhận trong mắt anh.

Nhưng anh chỉ im lặng.

Nước mắt tôi không thể kìm được nữa, tuôn rơi như mưa. Hóa ra không phải tôi đa nghi, không phải tôi ghen tuông vô cớ. Hóa ra tất cả đều là sự thật.

Trình Cảnh thấy tôi khóc, anh ta có vẻ hoảng hốt. Anh ta gạt mẹ mình ra, bước tới định ôm tôi. "Ái Hà, không phải như em nghĩ đâu. Em nghe anh nói đã."

Tôi lùi lại, né tránh cái chạm của anh ta như né tránh bệnh dịch.

"Đừng chạm vào tôi!" Tôi hét lên, giọng nói khản đặc vì đau đớn.

"Em nghe anh nói!" Trình Cảnh gầm lên, giữ chặt lấy vai tôi. "Đứa bé đúng là của anh!"

Tôi cảm thấy trời đất như sụp đổ. Cái gì cơ? Anh ta thừa nhận rồi sao? Anh ta thừa nhận mình đã phản bội tôi, đã có con với người phụ nữ khác.

Lưu Hương đứng sau lưng anh, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười đắc thắng mà chỉ mình tôi thấy được. Cô ta nói thêm vào, giọng đầy khiêu khích: "Chị Ái Hà, em biết chị khó chấp nhận, nhưng em và anh Cảnh là thật lòng yêu nhau. Đứa bé là kết tinh tình yêu của chúng em. Xin chị hãy thành toàn cho chúng em."

"Câm miệng!" Tôi gào lên với cô ta. "Cô không có tư cách nói chuyện với tôi!"

"Ái Hà, về nhà rồi nói." Trình Cảnh kéo tay tôi, giọng anh ta có chút van nài. "Ở đây nhiều người nhìn."

Tôi nhìn xung quanh, thấy rất nhiều ánh mắt tò mò và thương hại đang đổ dồn về phía mình. Tôi cảm thấy mình như một con hề trong rạp xiếc.

Tôi hất mạnh tay anh ta ra. "Trình Cảnh, anh muốn tôi về nhà để nghe anh giải thích chuyện gì? Giải thích xem anh đã lên giường với em gái nuôi của mình như thế nào à?"

Trình Cảnh không nói gì, anh ta chỉ nhìn tôi, trong mắt anh ta có sự đau đớn, nhưng cũng có cả sự bất lực.

Cuối cùng, anh ta kéo Lưu Hương lại, nói với tôi một câu khiến tôi chết lặng.

"Anh sẽ chịu trách nhiệm với cô ấy."

Tôi nhìn anh ta, cảm thấy mình chưa bao giờ thực sự hiểu người đàn ông này. Chịu trách nhiệm? Vậy còn tôi thì sao? Còn đứa con trong bụng tôi thì sao? Anh ta định đặt chúng tôi ở đâu?

"Vậy còn em?" Tôi hỏi, giọng run rẩy. "Còn con của chúng ta thì sao?"

Trình Cảnh nhìn xuống bụng tôi, ánh mắt phức tạp. Anh ta im lặng một lúc lâu, rồi nói: "Ái Hà, anh xin lỗi. Chuyện của Lưu Hương rất phức tạp. Gia đình cô ấy không phải người tốt, họ muốn ép cô ấy phá thai. Anh chỉ có thể giả làm cha đứa bé để bảo vệ nó. Đợi mọi chuyện ổn thỏa, anh sẽ nhận lại con của chúng ta. Em tin anh đi."

Giả làm cha đứa bé?

Lý do này thật nực cười. Nực cười đến mức tôi muốn phá lên cười. Một chủ tịch tập đoàn lớn như Trình Cảnh, quyền lực che trời ở miền Nam, lại cần phải dùng cách này để bảo vệ một người phụ nữ sao?

Anh ta coi tôi là đứa ngốc à?

"Trình Cảnh," tôi nói, giọng lạnh như băng. "Anh nghĩ tôi sẽ tin lời nói dối rẻ tiền này sao?"

Lưu Hương lại xen vào. "Chị Ái Hà, anh Cảnh nói thật đấy. Gia đình em thực sự rất đáng sợ. Nếu không có anh ấy, có lẽ mẹ con em đã không còn trên đời này rồi."

Tôi nhìn bộ dạng đáng thương của cô ta, cảm thấy buồn nôn.

Tôi nhìn Trình Cảnh, cố gắng tìm một chút chân thành trong mắt anh. Nhưng tất cả những gì tôi thấy là sự trốn tránh.

"Trình Cảnh, em hỏi anh lần cuối," tôi hít một hơi thật sâu. "Anh chọn cô ta, hay chọn em và con?"

Anh ta không trả lời ngay. Sự do dự của anh ta đã là câu trả lời rõ ràng nhất.

Trái tim tôi hoàn toàn nguội lạnh.

"Được. Tôi hiểu rồi." Tôi quay người, không muốn nhìn thấy họ thêm một giây nào nữa.

"Ái Hà, em đi đâu vậy?" Trình Cảnh gọi với theo.

Tôi không đáp lại. Tôi đi thẳng ra khỏi bệnh viện, lên xe và phóng đi. Nước mắt làm mờ tầm nhìn của tôi, nhưng tôi không quan tâm.

Trên đường về, tôi quyết định một chuyện.

Đứa bé này, tôi không cần nữa. Một người cha như vậy, không xứng đáng.

Tôi lái xe đến một nhà hàng sang trọng. Tôi muốn ăn một bữa thật ngon, uống một chai rượu thật đắt. Tôi muốn làm những điều mà một bà bầu không nên làm.

Tôi ngồi một mình trong góc, gọi những món cay nhất, những món mà Trình Cảnh luôn cấm tôi ăn.

Lưu Hương chắc hẳn đang rất đắc ý. Cô ta đã thành công.

Nhưng tôi sẽ không để cô ta được toại nguyện.

Tôi đang ăn thì Trình Cảnh gọi điện. Tôi mặc kệ. Anh ta gọi hết cuộc này đến cuộc khác. Cuối cùng, tôi tắt máy.

Một lúc sau, anh ta xuất hiện ở nhà hàng, khuôn mặt đầy lo lắng. Anh ta lao đến bàn của tôi.

"Ái Hà, em đang làm gì vậy? Em đang có thai, sao lại uống rượu?" Anh ta giật lấy ly rượu trên tay tôi.

Tôi nhìn anh ta, cười một cách mỉa mai. "Có thai thì sao? Tôi không muốn nó nữa. Con của một người cha tồi tệ như anh, tôi không cần."

Sắc mặt Trình Cảnh tái mét. "Em nói cái gì?"

"Tôi nói, tôi muốn phá thai." Tôi nói từng chữ rõ ràng, nhìn thẳng vào mắt anh ta.

Anh ta sững sờ, rồi giận dữ nắm chặt cổ tay tôi.

"Em dám!"

Tôi vùng ra. "Tại sao tôi không dám? Anh dám có con với người khác, tại sao tôi không dám bỏ đi đứa con của anh?"

Cuộc cãi vã của chúng tôi thu hút sự chú ý của mọi người. Trình Cảnh kéo tôi ra khỏi nhà hàng. Anh ta không nói gì, chỉ lôi tôi lên xe và lái thẳng về nhà.

Vừa về đến biệt thự, anh ta đã đẩy tôi vào phòng ngủ và khóa trái cửa.

"Em ở yên trong này cho anh! Đến khi nào em nghĩ thông suốt thì thôi!"

Tiếp tục đọc
img Xem thêm bình luận trên Ứng dụng
Cập nhật mới nhất: Chương 10   10-17 17:43
img
img
Chương 1
17/10/2025
Chương 2
17/10/2025
Chương 3
17/10/2025
Chương 4
17/10/2025
Chương 5
17/10/2025
Chương 6
17/10/2025
Chương 7
17/10/2025
Chương 8
17/10/2025
Chương 9
17/10/2025
Chương 10
17/10/2025
MoboReader
Tải ứng dụng
icon APP STORE
icon GOOGLE PLAY