Ái H
hẫn, giống như một bản án tử hình tuyên bố sự giam cầm của tôi. Tôi đập mạn
đã nhốt
ba năm, người cha của đứa con trong bụ
ền gì làm vậy? Anh ta là người đã phản bội tôi, là người đã làm tổn thươn
g nghĩ anh ta lạnh lùng nhưng chính trực, tôi đã từng nghĩ anh ta chỉ là không biết c
án của anh ta trước Lưu Hương
ao lâu. Cho đến khi trời tối mịt
một khay thức ăn. Anh ta đặt nó
ì đi." Giọng anh ta
n anh ta, chỉ
hành động mà tôi chưa bao giờ tưởng tượng
g khàn khàn. "Anh không nên nhố
ng lòng. Anh ta sợ tôi sẽ
dượng của cô ấy là một kẻ cờ bạc, ông ta đã bán cô ấy cho một lão già giàu có để trả nợ. Đứa bé trong bụng cô ấy không phải của anh. Anh chỉ đang giúp cô
he có vẻ hợp lý và đầy tình người. Nhưng tôi khôn
ch cần phải diễn thật đến mức đưa nhau đi khám thai,
đang bị theo dõi. Chúng anh phải làm cho mọi
ng đứa bé là của anh?" Tôi hỏi vặn lại, giọng đ
cứng lại. Anh ta
vào mắt anh ta. "Là ngày tôi biết mình có thai. Tôi đã định tạo cho
ắt anh. Anh ta đưa tay ra, dường như muốn
Tôi nói, giọng lạnh
Hà
h ta. "Tôi sẽ bỏ đứa bé này đi. Tôi khôn
ầm lên, sự kiên nhẫn của anh ta đã
anh chọn bảo vệ đứa con của người phụ nữ khác, anh đã từ
hiến khuôn mặt anh ta trở nên đáng sợ. "Anh đã nói là anh
y nào đó anh mang 'em gái nuôi' và đứa con của cô ta về nhà, bảo
ánh mắt thất vọng, như thể tôi là một
nh ta khiến tôi
t tiếng. "Em nghỉ ngơi đi. A
tôi không nghe thấy tiếng khóa cửa, nhưng tôi biết, trái tim
sẽ không bao giờ
. Điện thoại, máy tính, mọi thứ có thể liên lạc với thế giới bên ngoài đề
ta sợ tôi sẽ l
ho tôi, cố gắng nói chuyện với tôi, n
rong tôi ngày
ang ngồi bên cửa sổ nhìn ra khu vườn trống rỗng, m
a là mẹ ruột của cô ta, một người phụ
thắt lại. Họ