Ái H
à. Tôi đứng trên lầu, nhìn xuống phòng khách, nắm chặ
t lộ rõ vẻ tham lam và tính toán. Bà ta nói gì đó với người giúp việc
i Hà đó đâu rồi?
nói tôi sao? Tại sao bà t
chóng xen vào, giọng nói ngọt ngào giả tạo. "Mẹ, mẹ đ
cười. "Chị Ái Hà, chị xuống đây đi
ôi, chẳng khác nào một
h và bước xuống lầu. Dù có chuyện gì xảy ra, t
h sự chào hỏi, dù trong
ân bằng ánh mắt khinh miệt. "Cô chính là Trang Ái Hà? Trông cũ
y. "Bác gái đến đây
hịch xuống ghế sofa, vắt chéo chân. "Tôi
ng?" Tôi
tay mẹ mình, tỏ vẻ lo
xin lỗi. Mẹ em chỉ là quá lo cho em thôi. Chuyện là... em đã có thai với anh Cản
ở kịch c
Hương." Tôi lạnh lùng nói. "Mục đích
Lưu Hương hơi sững sờ. Nụ
ếng, mẹ cô ta đột nhiên đứn
i loạng choạng, đầu óc o
ta chỉ vào mặt tôi chửi rủa. "Một con gà mái không biết đẻ, chiế
không thể chịu đựng được nữa. Tôi
ng
từ phía cửa. Anh ta vừa đi làm về,
ến, giữ chặt
Hà?" Anh ta cau mày nhìn
iữ chặt lấy mình, cảm thấy nực cười. Anh ta không h
cạnh Trình Cảnh, ôm lấy cánh tay anh, nức nở. "Anh xem
ặt, ôm lấy bụng. "A...
Anh ta vội vàng buông tôi ra, quay sa
sao vậy? Có
." Lưu Hương tựa vào người anh
o lắng cho người phụ nữ khác, trái ti
run rẩy. "Anh không thấy em vừa bị đán
ta đầy phức tạp. Có sự khó xử, có sự áy
i lúc để nói chuyện này.
ắng. "Là diễn kịch không khỏe thì có.
đừng có vô lý nữa! Mẹ của Lưu Hư
p việc, ra lệnh: "Mau gọi
ốc Lưu Hương lên, đị
a đi đâu?" Tôi chặ
Anh ta nói một
ào tai mình. "Đó là phòng của
có thai nghỉ ngơi. Em tạm thời chuyển xuống phòng cho người gi
ông chỉ đưa kẻ thứ ba về nhà, mà còn đuổi tôi ra kh
c lớn nhất mà tô
khốn nạn!" Tôi hét lê
bế Lưu Hương đi thẳng lên lầu. Mẹ của Lưu Hương
, cảm thấy cả thế giới của
ói: "Thiếu phu nhân, hay là... hay là tôi d
không còn sức lực để
cho người giúp việc ở cuối hành lang. Căn phòng
từ bây giờ. Trong ch
. Anh ta mang theo một bát can
đầy mệt mỏi. "Em chịu khó một thời gian được không? Đợi L
bát canh gà nóng hổi,
Tôi nói, gi
Hà
trên tay anh ta. Canh nóng đổ ra sàn, vỡ
u đớn. Cuối cùng, anh ta không nói
nh trong bóng t
vẹn. Mẹ đã từng nghĩ, chỉ cần có con, mẹ có thể chịu đựng
oàn cảnh như thế này, l
vào đầu tôi. Có lẽ... có