Vị trí Phó phu nhân của cô đến lúc phải trả lại.
"Giản Thi năm nay hai mươi tuổi rồi nhỉ, đã đến tuổi kết hôn hợp pháp rồi. Chúng ta ly hôn vừa khớp thời điểm, Cô gắng giữ giọng điệu bình tĩnh.
Giản Thi là em gái cùng cha khác mẹ của cô, cũng là người mà Phó Thịnh Niên luôn đặt trong lòng.
Hai năm trước, khi Giản Thi bị chẩn đoán ung thư máu, chỉ mình cô có tủy phù hợp.
Dù là người lạ, cô cũng sẽ hiến tặng, huống chi là em ruột.
Nhưng Phó Thịnh Niên lại nghĩ khác. Anh khăng khăng cho rằng cô lạnh lùng vô cảm, nhất quyết không cứu em gái.
Vì vậy, để cứu Giản Thi, vị thiếu gia kiêu ngạo ấy đã quỳ xuống trước mặt cô.
Cô chưa bao giờ thấy Phó Thịnh Niên hạ mình vì ai đó.
Họ vốn là thanh mai trúc mã, cô đã yêu anh suốt mười năm.
Nhìn thấy anh vì người khác mà như vậy, cô tức giận và ghen tuông đến mù quáng.
Cô ép anh cưới mình ngay tại chỗ.
Để cứu Giản Thi, Phó Thịnh Niên đành ký hợp đồng hôn nhân hai năm.
Hai năm, Giản Dao ngây thơ nghĩ đủ để anh yêu mình.
Nhưng cuối cùng, cô thua trắng tay. Hóa ra chỉ là cô tự dày vò chính mình...
Nghĩ đến đây, khóe miệng nhợt nhạt của Giản Dao nở nụ cười tự giễu.
Phó Thịnh Niên với đôi mày mắt đẹp đẽ lộ ra chút không kiên nhẫn, đưa cây bút bên cạnh, lạnh lùng nói: "Ký đi."
Cô gật đầu, nhận lấy cây bút anh đưa, lật đến trang cuối cùng, viết tên mình vào chỗ ký tên lên trang cuối như kết thúc một cuộc tình một phía.
Đặt bút xuống, cô ngẩng đầu nhìn Phó Thịnh Niên, ánh mắt anh vẫn đẹp như trời sao, nhưng nhìn cô chỉ còn băng giá, khiến cô cảm thấy lạnh lẽo trong tim.
Phó Thịnh Niên nhận lấy thỏa thuận, nhìn chữ ký của Giản Dao ở cuối, lên tiếng:
"Giản Thi tái phát bệnh rồi..."
Chưa kịp nói hết, Giản Dao hoảng hốt ngắt lời: "Sao vậy! Vậy tôi cần đến bệnh viện phối hợp không?"
Dù sao hai năm trước, cô đã hiến tủy cứu Giản Thi.
"Không cần!" – Anh quắc mắt. "Cô định lặp lại trò hề năm xưa sao?"
"Tôi đã sắp xếp bác sĩ tốt nhất, cũng đã tìm được người phù hợp. Lần này không cần cô làm gì cả. Giọng anh chợt dịu xuống: "Giản Thi nói nhớ cô, cô đến thăm em ấy là đủ."
Nhắc đến Giản Thi, đôi mày nhíu chặt của anh dần giãn ra, khuôn mặt lạnh lùng cũng có chút ấm áp.
Trái tim Giản Dao đau nhói, khẽ ừ một tiếng.
"Hôm nay hơi muộn rồi, ngày mai tôi sẽ dọn đi, được không?" Cô nặn ra một nụ cười, nghĩ rằng Phó Thịnh Niên ít nhiều sẽ nhớ lại chút tình xưa, không ngờ anh rất dứt khoát nói: "Lão Lý sẽ đưa cô đến khách sạn."
Chẳng những không lưu luyến, cứ vậy mà đuổi cô đi.
Ngay cả một đêm cũng không cho cô ở lại thêm?
Nụ cười của cô cứng đờ trên mặt, đối diện với Phó Thịnh Niên một lúc, lạnh lùng đứng dậy đi ra ngoài.
Về phòng mình mang theo hành lý chưa kịp thu dọn, cô kéo vali xuống lầu, vài người giúp việc thấy vậy chạy đến giúp, cô xua tay: "Không cần, tôi có thể tự làm."
Những người giúp việc nhìn nhau, thở dài bất lực, ánh mắt đầy thương cảm, đứng thành hàng tiễn cô ra cửa.
Hai năm sống ở đây, Giản Dao vẫn có chút tình cảm với nơi này, mọi người ở đây, trừ Phó Thịnh Niên, đều rất tốt với cô.
Cô có chút tiếc nuối, nhưng kết hôn với Phó Thịnh Niên, bị lạnh nhạt suốt hai năm, tinh thần cô đã bị tổn thương quá nhiều. Hai năm bị tra tấn bởi sự lạnh nhạt, tâm hồn cô đã kiệt quệ.
Thế là đủ rồi.
Đã đến lúc kết thúc rồi!
Dù trái tim đau đớn như bị xé toạc, nhưng cô vẫn cô không rơi một giọt lệ.
Làm thủ tục nhận phòng khách sạn xong, đã là rạng sáng.
Cô không ngủ suốt đêm, đợi trời sáng cô thu dọn một chút, rồi trực tiếp đến Bệnh viện Trung tâm.
Giản Thi ở trong một phòng bệnh đơn, có người chăm sóc riêng, qua cửa kính nhìn thấy người chăm sóc đang đút Giản Thi ăn, nhưng ăn được vài miếng đã nôn hết, trong lòng cô có một cảm giác khó chịu không thể diễn tả. Trái tim người chị như bị ai bóp nghẹt.