mặt đến
y châm biếm chợt va
ọng trên má. Quay đầu lại thấy Mạnh Mỹ Trúc không biết từ
ng như chỉ ngoài ba mươi, ăn mặc thời trang và thanh lịch. Năm đó khi kết hôn với
ưng ngay sau khi mẹ ruột Giản Dao qua đời, đã nhan
đó là con c
ói xong, đẩy mạnh Giản Dao sang một bên rồi bước vào phòng bệnh. Mạnh Mỹ Trú
môi, lặng l
của Giản Thi bỗng sáng l
y guộc của em gái, cố nén nghẹn ngào
đầu: "Ba tháng không g
y thơ tốt bụng, lòng Giản
i em ốm, cô đã cướp đi người em yêu, lợi dụng cơ hội này để trở
sẽ căng thẳng thế nào, nhưng không ngờ Giản Thi vẫn qu
gày. Đứng trước em gái, cô tự th
ơn." Giản Dao cố nén nghẹn ngào, siết chặt tay em g
Chị hứa mỗi ngày đều đến thă
ợc."Giọng cô nhẹ
n lườm cô một cái, á
ỗi lần thấy Giản Dao là bà lại nhớ cảnh con gái mình thấ
ng lạnh lùng: "Phó Thịnh Niên sắp đến thăm Giản T
luyến dừng trên gương mặt thanh thoát
n như dao cứa: "Từ nay đừng đến thăm Giản Thi nữ
i, bước đi với đôi
ắt hủi, quen với ánh
mỏi ngồi xuống ghế hành lang, cúi gằ
ang máy. Thấy Giản Dao, anh
ngay tiếng bước chân ấy. Nghe âm thanh quen thuộc
nhẹ. Cô ngẩng đầu, nụ cười gượng g
ắt còn vệt nước mắt, lớp trang điểm trê
g đáp rồi hỏi: "C
ồi
Thịnh Niên hiếm hoi an ủi: "Đừng lo. Gi
gơ - đây là lần đầu sau bao
lưng vào phòng. Cô không kìm được mà nói
c, thì trả lại cho Giản Th
quay đầu: "Tôi tự biết cách chă
đầy tức giận, từ
ũng thoát khỏi cô để về bên Giản Thi. Ngày anh mong
ã chán ghét cô
n còn hận cô
hỉ còn Giản Dao ngồi thẫn thờ trên gh
ngày. Biết mình không được chào đón, cô chỉ dám đứng
a Giản Thi đi dạo, cô cũ
toàn với sự dịu dàng dành cho Giản Thi - s
t thành công ngoài mong đợi, sau phẫu thuật không c
phào nhẹ nhõm, như có tảng
u như ở viện, dường như quên mất việc
h dành cho em gái, muốn kết
n, cô hít một hơi thật sâu, bấm số điện thoại
g nói lạnh lùng, k
đi làm thủ
, giọng vẫn đều đều
?
anh vẫn chưa k