mức không kiềm chế được,
khiến trái tim Giản
n, những giọt nước mắt lăn
h xông vào, thì Mạnh Mỹ Trúc đã
n, chỉ là mẹ quá tức giận." Giọng
đầu khóc tr
h Giản Thi. Suốt bao năm qua, bà luôn nâng niu cô
nắm cửa, từ bỏ ý định vào phòn
ô đành thu xếp đồ đạ
gôi biệt thự sáng đèn qua cửa k
t, cô quyết định cởi
người hầu từ trong nhà ra
chờ cô, bà có chuyệ
gia Quyền đến vườn hoa nhỏ ở
ng hoa nên Phó Thịnh Niên đã xây cho bà một n
én trà thơm ngát, nụ cười hiền hậu như tơ trời se
hanh tới chào:
ắm lấy đôi bàn tay cô, r
phu nhân nhẹ nhàng vỗ về mu bàn tay, nh
bà tưởng cháu về sớm hơn,
y hôn và rời đi một tháng trước, cô đành giả vờ như không có chuyện gì, cư
i chảy: "Dao Dao, hai cháu cưới nhau hai n
ày..." cô
trẻ, tập trung vào công việc, nhưng bà nội đã lớn tu
ạ vâng..." - tiếng đáp khẽ như gió thoảng, n
ã kết hôn với Phó Thịnh Niên hai năm, P
ời một giờ. Khi bà lên lầu nghỉ ngơi, cô cũng trở về phòn
bị sẵn áo ngủ, nước tắm cũng đã được chuẩn
áo, ngâm mình
cô vào cõi mộng. Mùi thơm nồng nàn khiến đôi mắt cô
mắt mơ màng
i om, càng cố gắng càng chìm sâu. Khi tưởng chừng không còn h
a. Phó Thịnh Niên đang ngồi cạnh bồn
ng như trượt vào bồn tắm suýt chết đu
n đông, vừa nói vừa lau tay bằng chiếc khăn bông, dứt k
cách, giờ đây lại xuất hiện trong phòng tắm của cô, m
n vào phòng cô, huống chi
sao lại
đã dùng sang một bên, lại lấy một chiếc khăn tắm ném cho cô,
Dao vẫn vội làm theo. Cô quấn chiếc áo choàng tơ mỏng,
i thấy cô lau tóc ướt, ánh mắt anh dừng lại,
áng mịn màng, hiếm có vẻ đẹp tự nhiên như vậy. Lúc này, cô vừa tắm xong, chưa trang điểm, hơi nước n
không nhìn cô kỹ, bỗ
đầu ngón tay hơi nóng, vội vàng dập tắt th
ến Giản Dao không
áo vest, cởi áo khoác ngoài vứt sang m
thể ngửi thấy mùi thuốc
?" Cô lùi một bước,
ại phòng cô, sao hôm
vẻ này là
o cà vạt xuống, chậm rãi tháo từng nút áo,
m đập thình thịch như trống trận. "có ạ." – Giọn
iết bà mu
.