Hóa ra, tất cả mọi đau khổ của tôi, từ bàn tay bị đánh gãy đến lần suýt chết đuối, đều do một tay anh ta sắp đặt. Nực cười thay, ân nhân cứu mạng thực sự năm đó lại chính là tôi.
Tình yêu bệnh hoạn của anh ta, tôi không cần nữa.
Tôi lau vết máu trên môi, bình tĩnh gọi cho đối thủ không đội trời chung của anh ta.
"Chủ tịch Bành, tôi bán toàn bộ cổ phần của mình cho anh. Đổi lại, hãy giúp tôi biến mất hoàn toàn."
Chương 1
Trần Minh Khuê POV:
Trong ba năm kết hôn, chồng tôi, Phạm Nhật Đăng, đã bí mật trừng phạt tôi 98 lần.
Anh ta có vô số người theo đuổi cuồng nhiệt muốn gả cho anh, nhưng Trần Minh Nguyệt, em gái kế của tôi, là người đặc biệt nhất.
Cô ta không cần làm gì cả, chỉ cần giả vờ đáng thương một chút là có thể khiến chồng tôi tự tay hủy hoại tôi.
Lần thứ nhất, Minh Nguyệt "vô tình" làm vỡ bình đựng tro cốt của mẹ tôi. Tôi không kiềm chế được mà tát cô ta một cái. Ngay ngày hôm sau, khi tôi đang trên đường đến xưởng may, tôi bị một đám người lạ mặt chặn lại, kéo vào một con hẻm vắng và đánh gãy tay phải của tôi. Bàn tay cầm bút vẽ, bàn tay tạo nên những chiếc áo dài duyên dáng, đã bị hủy hoại hoàn toàn. Sự nghiệp thiết kế của tôi cứ thế mà tan thành mây khói.
Đêm đó, Đăng ôm tôi vào lòng, hôn lên mu bàn tay sưng tấy của tôi, đau lòng nói: "Khuê, xin lỗi, là anh không bảo vệ tốt cho em."
Lần thứ hai, Minh Nguyệt hẹn tôi ra bờ sông Sài Gòn, nói là muốn xin lỗi. Nhưng khi tôi vừa đến, cô ta đã tự mình nhảy xuống sông, rồi la lớn rằng chính tôi đã đẩy cô ta. Tối hôm đó, tôi lại bị bắt đi. Lần này, họ nhốt tôi vào một cái lồng cá bằng sắt, ném thẳng xuống dòng sông đen ngòm, lạnh lẽo. Nước sông buốt giá nhấn chìm tôi, nỗi sợ hãi và tuyệt vọng vây lấy tôi như một tấm lưới vô hình.
Khi tôi gần như tắt thở, họ mới kéo lồng sắt lên. Đăng lại một lần nữa xuất hiện, ôm chầm lấy tôi, giọng nói run rẩy: "Đừng sợ, Khuê, có anh ở đây rồi."
Lần thứ ba, tôi tham dự một buổi tiệc, mặc một chiếc áo dài do chính tay mình thiết kế. Minh Nguyệt cũng có mặt, cô ta mặc một chiếc áo có thiết kế gần như y hệt. Cô ta khóc lóc nói tôi sao chép ý tưởng của cô ta. Đêm đó, tôi bị người ta lột sạch quần áo, ném vào một kho đông lạnh hải sản, nhiệt độ âm 20 độ. Cái lạnh thấu xương gần như làm tôi đông cứng.
Và cho đến lần thứ 98, chỉ mới hôm qua thôi. Tôi thấy trên bàn có một ly trà sen mà dì giúp việc đã pha, tôi liền uống một ngụm. Minh Nguyệt nhìn thấy, cô ta lại bắt đầu khóc, nói rằng đó là ly trà cô ta muốn uống.
Chỉ vì một ngụm trà, tôi bị bắt đi, bị ép uống gần chục chai nước mắm cốt đậm đặc. Vị mặn chát xộc thẳng lên não, dạ dày tôi co thắt dữ dội, cảm giác như sắp xuất huyết đến nơi.
Tôi đau đến mức không thể đứng vững, dạ dày nóng như có lửa đốt, vị tanh nồng của nước mắm vẫn còn lởn vởn trong cổ họng. Tôi cố gắng lết từng bước về phòng, mỗi cử động đều như có hàng ngàn mũi kim châm vào bụng.
Điện thoại trên bàn chợt rung lên. Là một tin nhắn video từ một số lạ.
Tò mò, tôi run rẩy bấm mở.
Trong video, trợ lý thân cận của Đăng, người luôn tỏ ra kính trọng tôi, đang cúi đầu báo cáo với một người đàn ông qua điện thoại.
"Chủ tịch, đã xử lý xong rồi. Trần tiểu thư đã uống hết mười chai nước mắm."
Giọng nói ở đầu dây bên kia trầm thấp, lạnh lùng, quen thuộc đến mức khắc cốt ghi tâm.
Đó là Phạm Nhật Đăng, người chồng đầu gối tay ấp của tôi.
"Tốt lắm. Nhớ dọn dẹp sạch sẽ, đừng để lại dấu vết."
Cả người tôi đông cứng lại. Chiếc điện thoại tuột khỏi tay, rơi xuống sàn nhà vỡ tan.
Vậy ra, tất cả mọi chuyện, từ bàn tay bị đánh gãy, lần suýt chết đuối, đến kho đông lạnh và chục chai nước mắm... tất cả đều do Phạm Nhật Đăng ra lệnh.
Kẻ đứng sau mọi đau khổ của tôi, không ai khác, chính là người chồng mà tôi yêu thương hết mực.
Ngay lúc đó, điện thoại dự phòng của tôi rung lên. Là tin nhắn từ Đăng.
"Vợ à, tối nay anh có cuộc họp quan trọng, sẽ về muộn. Em nhớ ăn tối rồi ngủ sớm nhé, đừng đợi anh. Yêu em."
Yêu tôi?
Cả Sài Gòn này ai mà không biết Phạm Nhật Đăng, chủ tịch tập đoàn Nhật Quang, yêu chiều vợ đến tận trời. Anh ta sẵn sàng vì tôi mà đối đầu với cả thế giới.
Tất cả mọi người đều nói tôi may mắn, đã tu tám kiếp mới lấy được một người chồng như vậy.
Ngay cả tôi cũng đã từng tin vào điều đó.
Tôi vẫn nhớ như in ngày đầu tiên gặp Đăng. Anh xuất hiện như một vị thần, kéo tôi ra khỏi vũng lầy của cuộc đời.
Tôi từng là Trần Minh Khuê, tiểu thư duy nhất của tập đoàn dệt may Trần Thị, một nhà thiết kế áo dài trẻ tuổi đầy hứa hẹn. Nhưng cuộc đời tôi đã rẽ sang một hướng khác vào năm tôi mười tám tuổi, khi cha tôi ngoại tình và mẹ tôi qua đời vì tai nạn giao thông.
Người đàn bà đó, cùng với đứa con gái chỉ kém tôi vài tháng tuổi, Trần Minh Nguyệt, bước vào nhà tôi một cách đàng hoàng. Cha tôi, người từng yêu thương tôi hết mực, bỗng trở nên lạnh lùng. Ông ta nói mẹ tôi không biết sinh con trai, nói tôi là đứa con gái vô dụng.
Từ một nàng công chúa, tôi trở thành người thừa trong chính ngôi nhà của mình. Mẹ kế và em kế công khai bắt nạt, cha tôi thì nhắm mắt làm ngơ.
Chính lúc đó, Phạm Nhật Đăng đã xuất hiện. Anh là chủ tịch tập đoàn Nhật Quang, đối tác lớn nhất của Trần Thị. Anh nói anh yêu tôi từ cái nhìn đầu tiên.
Anh theo đuổi tôi một cách cuồng nhiệt. Anh không quan tâm đến sự ghẻ lạnh của cha tôi, không để ý đến những lời gièm pha của mẹ con Minh Nguyệt.
Khi họ vu oan cho tôi ăn cắp mẫu thiết kế của công ty, chính Đăng đã tìm ra bằng chứng, vạch trần bộ mặt giả dối của họ trước mặt tất cả mọi người.
Anh giúp tôi giành lại 20% cổ phần của Trần Thị mà mẹ tôi để lại. Anh còn thẳng tay trừng phạt cha tôi và mẹ kế, khiến họ phải trả giá cho những gì đã làm với tôi.
Ngày hôm đó, anh ôm tôi vào lòng, dịu dàng nói: "Khuê, từ nay về sau, có anh ở đây rồi. Anh sẽ không để bất kỳ ai bắt nạt em nữa. Anh sẽ bảo vệ em cả đời."
Tôi đã tin vào lời hứa đó. Tôi đã tin rằng anh là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời tăm tối của mình. Tôi đã yêu anh bằng cả trái tim, bằng tất cả những gì tôi có.
Vậy mà, tất cả chỉ là một vở kịch.
Anh ta bảo vệ tôi, nhưng cũng chính anh ta là người đẩy tôi vào địa ngục.
Lý do là gì?
Tôi lê lết tấm thân đau đớn đến tập đoàn Nhật Quang. Tôi phải hỏi cho ra lẽ.
Cánh cửa phòng chủ tịch hé mở. Tôi nghe thấy giọng nói của Đăng và trợ lý của anh ta.
"Chủ tịch, chuyện năm đó ngài đã điều tra rõ chưa? Liệu có nhầm lẫn gì không?"
"Không thể nhầm được. Chính miệng cha của Minh Nguyệt đã nói với tôi, chính cô ấy đã hiến tủy cho Nhật Minh. Tôi đã hứa sẽ bảo vệ cô ấy 99 lần. Đây mới chỉ là lần thứ 98 thôi."
Nhật Minh là em trai của Đăng. Nhiều năm trước, cậu ấy bị bệnh bạch cầu, cần phải ghép tủy.
Đăng nói tiếp, giọng anh ta lạnh như băng: "Trần Minh Khuê dám động đến ân nhân cứu mạng của em trai tôi, cô ta phải chịu trừng phạt. Mỗi lần cô ta làm Minh Nguyệt rơi một giọt nước mắt, tôi sẽ khiến cô ta phải trả giá gấp trăm lần."
Cơ thể tôi run lên bần bật.
Ân nhân cứu mạng? Trần Minh Nguyệt?
Một sự thật kinh hoàng khác hiện lên trong đầu tôi.
Năm đó, người hiến tủy cho Phạm Nhật Minh... chính là tôi.
Bởi vì mẹ kế không cho tôi tiền, tôi đã bí mật đến bệnh viện, bán tủy của mình để lấy tiền trang trải học phí. Người nhận tủy chính là em trai của Phạm Nhật Đăng.
Còn Trần Minh Nguyệt, cô ta đã lấy một khoản tiền lớn từ cha tôi rồi bỏ trốn cùng bạn trai.
Vậy ra, anh ta trừng phạt tôi, hành hạ tôi suốt ba năm qua, chỉ để "trả ơn" cho một kẻ lừa đảo.
Thật nực cười. Nực cười đến mức trái tim tôi đau như bị ai đó bóp nát.
Cơn đau từ dạ dày lại ập đến, một dòng máu tươi trào ra từ khóe miệng tôi.
Tôi nhớ lại, mỗi lần tôi bị bệnh, dù chỉ là một cơn cảm nhẹ, Đăng cũng lo lắng đến mất ăn mất ngủ. Anh ta sẽ đích thân chăm sóc, đút cho tôi từng muỗng cháo.
Tình yêu của anh ta là gì? Là một con dao hai lưỡi, vừa ngọt ngào vừa tàn nhẫn.
Thứ tình yêu đó, tôi không cần nữa.
Tôi không muốn nữa.
Tôi lau vết máu trên môi, lấy điện thoại ra, bấm một dãy số quen thuộc.
Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy, một giọng nam trầm ấm vang lên.
"Alo?"
"Bành Huy Lực," tôi gọi tên anh ta, giọng nói bình tĩnh đến lạ thường. "Tôi có một thương vụ muốn bàn với anh."
Bành Huy Lực, chủ tịch tập đoàn Huy Hoàng, đối thủ không đội trời chung của Phạm Nhật Đăng.
"Tôi sẽ bán toàn bộ 35% cổ phần của tôi ở Nhật Quang và 20% cổ phần ở Trần Thị cho anh. Đổi lại, anh giúp tôi một việc."