inh Kh
g ở trong một căn phòng tối om, mùi
ị trói chặt và
g lên từ trong bóng tối, mang th
hịu nghe lời? Anh đã nói
ưng sợi dây thừng siết c
đi." Đăng
ay áo tôi lên. Một cây kim tiêm l
giọt, từng giọt, theo đường ống tr
t cạn, cơ thể trở nên lạnh lẽo và yếu ớt. Tôi cắn vào môi mình mạnh đến mức bật máu, vị
bao lâu, ý thức của
lại trong
iếng y tá nói c
á nhiều, cần phải truyền một loại thuốc đặc biệt để phục h
ấy đi. Dù sao cô ấy cũng
này thì sao? Cô ấy cũng
cô ta chịu đựng một chút. Đó là cái giá cô ta phải tr
tôi như
là kẻ có lỗi. Anh ta vẫn tin vào
ẵn sàng để tôi chịu đau đớn, còn loại th
h, phát ra một
lo lắng và đau xót. "Khuê, em t
ay tôi, nhưng tô
, tại sao em lại tàn nhẫn như vậy? Minh Nguyệt l
ừng làm tổn thương con bé nữa, được không? Em mu
h ta, cảm t
còn tôi thì sao? Tôi đang nằm đây, suý
ta tự trách: "Là lỗi của anh. Đán
ả trên bàn, rạch một đường thật sâu vào cánh ta
bị thương rồi. Em đừng g
ỗi lần làm tôi tổn thương, anh ta lại dùng cách
ội vàng băng bó cho anh ta. Nhưn
, tôi đã x
Tôi nhắm mắt lại, không muốn nhìn
ết anh ta không đi xa. Anh ta đứn
ờng bệnh, tự tay chăm sóc tôi từng li từng tí
ợi: "Chồng của cô Trần thật yêu cô
đàn ôn
uốn cười
iếng khóc nỉ non của Minh Ng
đã có chị Khuê, nhưng em không th
t nhìn qu
y lưng về phía tôi. Minh Nguyệt
ông thích em. Nhưng xin anh
gỡ tay Minh Nguyệt ra,
như vậy. Khuê
đâu." Minh Nguyệt nói, rồi ki
hôn sâu
a tôi sụp đ
hiếc nhẫn mà Đăng đã mất rất nhiều công sức
nh ta nhìn thấy chiế