"Anh nghĩ Nguyên Văn sẽ vì một bà chị nuôi quê mùa mà bỏ ra năm tỷ sao? Tốt nhất là giết quách đi cho đỡ chướng mắt."
Hóa ra, mười năm hy sinh của tôi, tình yêu câm lặng của tôi, trong mắt anh và người tình của anh, lại rẻ mạt và đáng vứt bỏ đến thế.
Sau khi thoát chết từ tay anh trai anh, tôi đã mua một tấm vé tàu rời khỏi thành phố này. Lần này, tôi sẽ không bao giờ quay đầu lại nữa.
Chương 1
Hồ Cát Hạ POV:
"Cậu thực sự quyết định rồi à? Về lại thị trấn nhỏ đó?"
Giọng của cô bạn thân An Chi từ đầu dây bên kia điện thoại truyền đến, mang theo sự kinh ngạc không thể che giấu.
Tôi khẽ "ừm" một tiếng, tay vô thức mân mê góc áo sơ mi đã sờn cũ của mình.
"Tại sao vậy Cát Hạ? Không phải cậu đã nói muốn ở lại thành phố này sao? Cậu đã vất vả mười năm trời mới có được ngày hôm nay, sao lại nói đi là đi?" An Chi dường như không thể chấp nhận được, giọng điệu có chút gấp gáp. "Có phải… có phải Trầm Nguyên Văn lại bắt nạt cậu không?"
Tôi lắc đầu, dù biết rằng cô ấy không thể nhìn thấy.
"Không phải đâu An Chi. Không liên quan đến cậu ấy."
"Không liên quan?" An Chi cười khẩy một tiếng. "Hồ Cát Hạ, cậu đừng lừa mình dối người nữa. Ngoài cậu ta ra, còn có chuyện gì có thể khiến cậu từ bỏ mọi thứ mà cậu đã gầy dựng chứ?"
Tôi im lặng.
"Cậu ta thì sao? Cậu ta cũng đi cùng cậu à?"
Lần này, sự im lặng của tôi kéo dài hơn một chút. Tôi ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thành phố về đêm rực rỡ ánh đèn, những tòa nhà chọc trời san sát nhau, lấp lánh như một dải ngân hà nhân tạo. Mười năm trước, chính ánh sáng này đã khiến một cô gái quê mùa như tôi choáng ngợp, cũng chính nó đã trở thành mục tiêu để tôi và người đó cùng nhau phấn đấu.
Nhưng bây giờ, tôi chỉ cảm thấy nó thật xa lạ và lạnh lẽo.
"Không, mình đi một mình." Cuối cùng, tôi cũng thốt ra được câu trả lời.
Đúng lúc này, điện thoại trong tay tôi rung lên. Một tin nhắn mới hiện lên trên màn hình.
Là Đường Tuệ.
[Chị Cát Hạ, chị đã suy nghĩ kỹ chưa? Nguyên Văn không thể không có em. Chỉ có em mới có thể mang lại cho anh ấy tương lai mà anh ấy mong muốn.]
Tôi hít một hơi thật sâu, không khí lạnh lẽo tràn vào lồng ngực. Tôi chậm rãi gõ từng chữ.
[Tôi đồng ý. Tôi sẽ đi.]
Tin nhắn trả lời gần như ngay lập tức.
[Em biết chị là người thông minh mà. Cảm ơn chị.]
Một tiếng "cảm ơn" nhẹ nhàng, nhưng đối với tôi lại nặng tựa ngàn cân.
Tôi tắt điện thoại, không muốn nghe thêm bất cứ lời khuyên can nào từ An Chi nữa.
Tôi nhắm mắt lại, cái tên "Trầm Nguyên Văn" cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí tôi, giống như một câu thần chú vừa ngọt ngào lại vừa đau đớn.
Mười năm.
Mười năm trước, Trầm Nguyên Văn là ngôi sao sáng nhất của trường đại học kiến trúc. Anh ấy đẹp trai, tài giỏi, là chủ tịch hội sinh viên, là niềm tự hào của cả khoa. Mỗi lần anh ấy bước lên bục nhận giải thưởng, ánh đèn sân khấu dường như chỉ chiếu rọi riêng mình anh ấy.
Còn tôi, tôi chỉ là một cô sinh viên khoa thiết kế thời trang bình thường, nhút nhát, luôn mặc cảm về gia cảnh nghèo khó của mình. Tôi chỉ dám đứng từ xa, lặng lẽ ngắm nhìn bóng lưng của anh.
Cuộc sống của chúng tôi giống như hai đường thẳng song song, không bao giờ có thể giao nhau.
Cho đến một ngày, bi kịch ập đến. Cha của Trầm Nguyên Văn, một quan chức cấp cao, bị phanh phui tội danh tham ô một khoản tiền khổng lồ. Ông ta đã chọn cách tự sát để kết thúc mọi chuyện.
Chỉ sau một đêm, thiên chi kiêu tử Trầm Nguyên Văn rơi xuống vực thẳm.
Những bức ảnh về người cha bê bối của anh, những tài liệu về các khoản tiền phi pháp, thậm chí cả bức thư tuyệt mệnh đẫm nước mắt của mẹ anh trước khi bà bỏ đi, tất cả đều bị tung lên mạng.
Cả trường học xôn xao. Những lời bàn tán, những ánh mắt khinh bỉ, những lời miệt thị cay độc nhất đều nhắm vào anh.
"Con của kẻ tham ô."
"Dùng tiền bẩn để đi học, thật đáng ghê tởm."
Ngày hôm đó, trời mưa rất to. Tôi thấy anh đứng trên sân thượng của tòa nhà ký túc xá, cả người ướt sũng, đôi mắt vô hồn nhìn xuống dưới. Anh đã đứng đó rất lâu, giống như một pho tượng sắp tan vỡ.
Tôi không biết mình đã lấy dũng khí từ đâu, chạy thẳng lên đó, dùng hết sức lực nhỏ bé của mình kéo anh lại từ mép sân thượng.
Anh ngã ngồi trên mặt đất lạnh lẽo, mưa táp vào mặt anh, lạnh buốt.
Anh ngẩng đầu lên nhìn tôi, đôi mắt đỏ hoe, giọng khàn đặc. "Tại sao lại cứu tôi?"
Tôi không trả lời được. Tôi không biết tại sao. Có lẽ vì tôi không muốn nhìn thấy một ngôi sao rực rỡ như vậy lại vụt tắt trong tuyệt vọng. Tôi chỉ lặng lẽ cởi chiếc áo khoác duy nhất của mình, khoác lên người anh.
Từ ngày đó, chúng tôi bắt đầu nương tựa vào nhau mà sống trong căn phòng trọ chật hẹp, ẩm thấp.
Để trả món nợ khổng lồ mà cha anh để lại, và để anh có thể tiếp tục đi học, tôi đã đưa ra một quyết định.
Tôi đã xé nát tờ giấy báo nhập học của học viện thiết kế thời trang danh tiếng ở Paris, ước mơ lớn nhất của đời tôi.
Tôi đi làm ở một xưởng may nhỏ, ngày đêm cặm cụi bên chiếc máy may, dùng đôi tay mình để kiếm từng đồng tiền ít ỏi.
Nguyên Văn từng hỏi tôi, "Chị Cát Hạ, tại sao chị lại từ bỏ ước mơ của mình?"
Lúc đó, tôi chỉ cười và nói, "Chị không thích đi xa. Hơn nữa, tay nghề của chị còn non kém lắm, đi cũng chỉ làm xấu mặt người Việt Nam thôi."
Anh nhìn tôi rất lâu, trong đôi mắt ấy chứa đựng một cảm xúc phức tạp mà tôi không thể hiểu được.
"Chị Cát Hạ, chị đợi em. Sau này em thành tài, em nhất định sẽ bù đắp cho chị, sẽ để chị sống một cuộc sống tốt nhất."
Và anh đã làm được.
Mười năm sau, Trầm Nguyên Văn trở thành một kiến trúc sư trẻ tuổi tài ba, một ngôi sao mới nổi của ngành. Những bản thiết kế của anh giành được vô số giải thưởng danh giá trong và ngoài nước.
Chúng tôi đã chuyển từ căn phòng trọ ẩm thấp đến một căn hộ cao cấp ở trung tâm thành phố. Cuộc sống của chúng tôi cuối cùng cũng đã tốt đẹp hơn.
Tôi đã từng nghĩ rằng, những ngày tháng khổ cực đã qua rồi.
Tôi đã từng nghĩ rằng, tôi có thể ở bên cạnh anh như thế này, cho đến hết cuộc đời.
Cho đến khi Đường Tuệ xuất hiện.
Tôi tình cờ nhìn thấy tin nhắn của cô ta trong điện thoại của Nguyên Văn, khi anh đang tắm.
"Nguyên Văn, tối nay anh có rảnh không? Bố em muốn mời anh dùng bữa, bàn về dự án mới."
Kèm theo đó là một bức ảnh selfie. Đường Tuệ trong ảnh rất đẹp, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, đôi mắt lấp lánh sự tự tin và kiêu hãnh của một tiểu thư nhà tài phiệt.
Sau đó, những tin nhắn như vậy xuất hiện ngày càng nhiều.
"Nguyên Văn, em mới tìm được một nhà hàng rất ngon."
"Nguyên Văn, cuối tuần này chúng ta đi xem triển lãm nghệ thuật nhé?"
"Nguyên Văn…"
Anh ấy luôn trả lời rất ngắn gọn, "Được" , "Bận rồi" , "Để xem đã" .
Sự lạnh nhạt của anh khiến tôi có một chút hy vọng hão huyền.
Cho đến một ngày, anh hỏi tôi, "Chị Cát Hạ, làm thế nào để dỗ một cô gái đang giận dỗi?"
Giọng anh vẫn bình thản như thường lệ, nhưng câu hỏi đó giống như một nhát dao đâm thẳng vào tim tôi.
Tôi đã giúp anh chọn quà, giúp anh viết những lời xin lỗi ngọt ngào. Tôi đã làm tất cả những điều đó với một nụ cười trên môi, nhưng trong lòng lại đau như cắt.
Mười năm. Tôi đã ở bên anh mười năm, nhưng tôi chưa bao giờ dám nói ra tình cảm của mình. Tôi mặc cảm, tôi tự ti. Tôi chỉ là một thợ may bình thường, còn anh là một kiến trúc sư tài năng. Giữa chúng tôi có một khoảng cách quá lớn.
Bây giờ thì tôi đã hiểu. Anh ấy đối với tôi, chỉ có sự biết ơn, không có tình yêu.
Một tuần trước, Đường Tuệ đã hẹn gặp tôi.
Cô ta không nói nhiều, chỉ đặt lên bàn một tập tài liệu.
Đó là tất cả những thông tin về vụ án tham ô của cha Nguyên Văn mười năm trước, những thông tin mà Nguyên Văn đã cố gắng chôn vùi bằng tất cả sức lực của mình.
"Chị Cát Hạ, chị thấy đấy, quá khứ của Nguyên Văn giống như một quả bom hẹn giờ. Chỉ cần có người muốn, anh ấy có thể thân bại danh liệt bất cứ lúc nào." Giọng Đường Tuệ nhẹ nhàng nhưng đầy vẻ đe dọa.
"Chị yêu anh ấy, phải không? Nhưng tình yêu của chị không thể bảo vệ được anh ấy. Chị chỉ là một thợ may, chị có thể làm gì cho anh ấy? Chị chỉ là gánh nặng của anh ấy mà thôi."
"Hãy rời khỏi anh ấy đi. Chỉ có tôi, chỉ có gia đình tôi mới có thể che chở cho anh ấy, giúp anh ấy đứng vững trên đỉnh cao danh vọng. Nếu chị đồng ý, tôi sẽ đảm bảo rằng quá khứ này sẽ mãi mãi bị chôn vùi."
Đêm đó, tôi đã thức trắng.
Những lời nói của Đường Tuệ cứ lặp đi lặp lại trong đầu tôi.
Cô ta nói đúng. Tôi không thể bảo vệ được anh.
Tôi không thể mang lại cho anh những cơ hội, những mối quan hệ mà anh cần.
Và quan trọng nhất… anh không yêu tôi.
Vậy thì, níu kéo còn có ý nghĩa gì nữa?
Ra đi, có lẽ là sự giải thoát cho cả hai.
Tôi không cần phải ngày đêm lo sợ anh sẽ bị quá khứ ám ảnh.
Tôi không cần phải nhìn thấy anh và người con gái khác hạnh phúc bên nhau.
Tôi không cần phải sống trong sự dằn vặt của một tình yêu đơn phương không có hồi kết.
Một cơn đau quặn thắt từ dạ dày kéo tôi trở về thực tại. Cơn đau quen thuộc lại ập đến, mồ hôi lạnh túa ra trên trán tôi. Tôi khom người, cố gắng tìm lọ thuốc trong ngăn kéo.
Nhưng cơn đau quá dữ dội, tôi ngã khuỵu xuống sàn, lọ thuốc rơi ra, những viên thuốc trắng lăn lóc trên sàn nhà.
Đúng lúc này, cửa phòng bật mở.
Trầm Nguyên Văn bước vào, trên người vẫn còn mặc bộ vest công sở. Anh thấy tôi nằm trên sàn, vẻ mặt lập tức biến sắc.
Anh lao đến, bế thốc tôi lên giường.
"Lại không uống thuốc đúng giờ phải không?" Giọng anh có chút trách móc, nhưng hành động lại vô cùng dịu dàng.
Anh nhanh chóng lấy nước ấm, nhặt lại viên thuốc, đỡ tôi ngồi dậy và cẩn thận đưa thuốc vào miệng tôi.
Những hành động này, anh đã làm vô số lần trong suốt mười năm qua. Quen thuộc đến mức trở thành một thói quen.
"Cảm ơn." Tôi khẽ nói, giọng yếu ớt.
"Lần sau phải chú ý hơn. Chị cứ như vậy, em làm sao yên tâm được." Anh cau mày, lấy khăn ấm lau mồ hôi trên trán cho tôi.
Căn bệnh đau dạ dày này của tôi cũng là do những năm tháng làm việc quá sức, ăn uống không điều độ mà ra.
Ngày xưa, mỗi lần tôi bị đau, anh đều sẽ ở bên cạnh, ôm tôi vào lòng, dùng bàn tay ấm áp của mình xoa bụng cho tôi, kể cho tôi nghe những câu chuyện cười không hề buồn cười.
Nhưng bây giờ…
Tôi nhẹ nhàng đẩy tay anh ra. "Em đi nghỉ đi, chị không sao rồi."
Anh sững lại một chút, ánh mắt có chút ngạc nhiên và khó hiểu.
Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng lấy hết dũng khí. "Nguyên Văn, chị có chuyện muốn nói với em."
Nhưng đúng lúc này, điện thoại của anh lại reo lên.
Là Đường Tuệ.
Anh nhìn tôi một cách áy náy, rồi bắt máy. "Alo, Tuệ Tuệ à?"
Đầu dây bên kia không biết đã nói gì, chỉ thấy sắc mặt anh thay đổi. "Em đang ở đâu? Đừng sợ, anh đến ngay."
Anh cúp máy, vội vàng khoác lại áo vest. "Chị Cát Hạ, Tuệ Tuệ gặp chút rắc rối, em phải đi xem sao. Chị ở nhà nghỉ ngơi cho tốt nhé."
Anh nói rồi vội vã rời đi, không cho tôi một cơ hội để nói hết câu.
Cánh cửa đóng sầm lại.
Một âm thanh khô khốc, giống như tiếng trái tim tôi vỡ nát.
Tôi ngồi một mình trong căn phòng tối tăm, lạnh lẽo.
Hôm nay là sinh nhật tôi.
Trong tủ lạnh, có một chiếc bánh kem nhỏ mà tôi đã tự mua.
Anh chưa bao giờ nhớ sinh nhật tôi.
Năm nào cũng vậy, tôi đều tự mua một chiếc bánh, cắm một cây nến, rồi lặng lẽ ước.
Ước cho anh ấy bình an.
Ước cho anh ấy hạnh phúc.
Ước cho anh ấy có thể quên đi quá khứ đau buồn.
Năm nay, tôi cũng sẽ ước như vậy.
Và sau đó, tôi sẽ rời đi.
Tôi thắp nến, ánh lửa leo lét soi sáng khuôn mặt tôi. Trong ánh nến chập chờn, tôi dường như nhìn thấy lại chàng trai năm nào, đứng trên sân thượng giữa trời mưa tầm tã.
Anh ấy là vì sao vụt qua cuộc đời tôi, rực rỡ và đẹp đẽ.
Và tôi, tôi đã dùng cả thanh xuân của mình để đuổi theo một vì sao.
Bây giờ, đã đến lúc phải dừng lại rồi.
"Nguyên Văn, chúc anh hạnh phúc."
Tôi thổi nến. Căn phòng lại chìm vào bóng tối.