át H
hếch mép cười, bắt
từ đầu dây bên kia không
?" Là giọng
đâu?" Trầm Nguy
tắm. Có chuy
mang năm tỷ đến khu nhà kho bỏ hoang ở ngoại ô.
một lúc, rồi đột nhiên bật cười. "A
tao là ai. Cứ chuyển
ùa mà bỏ ra năm tỷ sao? Anh đừng có mơ." Giọng Đường Tuệ đầy vẻ khinh miệ
, cô ta
ìm vào sự im l
hế nhạo. "Mày thấy chưa? Con điếm, ngay cả
ấy đau đớn nữa. Trái
ên Phong là một kẻ điên, gã sẽ khô
i bao trù
chỉ lẳng lặng rời đi, bỏ lạ
bao lâu, cánh cửa
ời bước vào
ột mình
thẳng đến chỗ Trầm Nguyên Pho
ặt của Trầm Nguyên Phong liên tục thay đổi, từ tức giậ
rồi cùng đám
này mới quay
đến, cởi tr
i đưa chị đến
ức, tôi không thể
ậy, dìu tôi ra
có gì nghiêm trọng, chỉ là vài vết bầm tím và trầy xước. Nhưng m
ạnh, nhìn tôi, ánh m
hiên nói. "Cảm ơn chị đã t
gì với anh ta?"
nước ngoài. Đương nhiên, đổi lại anh ta phải hứa sẽ không bao
ong lòng dấy lên m
nhưng cô ta thực sự có t
i thì
này." Tôi khẩn khoản. Tôi không muốn anh phải
"Tôi biết. Chị yên t
ại nhà của An Chi. Tôi khô
phố này, đến những nơi mà tôi
chúng tôi từng ngồ
nh đã lần đầu t
g tôi đã cùng nh
òn nguyên vẹn, nhưng cũ
nhà. Nhưng bây giờ tôi mới nhận ra, tô
dựng sự nghiệp của mình,
hỉ là một vị k
ồi ở một quán trà sữa ven đường
Hạ, chị đa
ột lúc, rồi gửi
, anh đã xuất hi
ở đây một mì
ạo, ôn lại chút kỷ
ông?" Tôi chỉ vào tòa nhà đối diện. "
im l
hững ngày tháng đó
nhưng ánh mắt l
ng, anh
lạnh lùng. "Em ghét quá khứ đó. Em ghét sự n
như bị ai đ
ét quá
đó, có
còn em thì sao? Anh cũ
ôi đã k
t nụ cười còn kh
nên để nó qua đi. Chúng ta