ết kế thời trang để làm một thợ may, giúp Trầm Nguyên Văn từ vự
tiểu thư nhà giàu Đường Tuệ. Cô ta dùng quá khứ đen
ong một vụ hỏa hoạn, mà khi tôi bị anh trai anh
nhận được là cuộc
uôi quê mùa mà bỏ ra năm tỷ sao? Tốt nh
âm lặng của tôi, trong mắt anh và người tình
ã mua một tấm vé tàu rời khỏi thành phố này.
ươ
át H
định rồi à? Về lại
ây bên kia điện thoại truyền đến, man
tay vô thức mân mê góc á
ăm trời mới có được ngày hôm nay, sao lại nói đi là đi?" An Chi dường như không thể chấp nhận
iết rằng cô ấy kh
n Chi. Không liên
cậu đừng lừa mình dối người nữa. Ngoài cậu ta ra, còn có chu
im l
o? Cậu ta cũng
những tòa nhà chọc trời san sát nhau, lấp lánh như một dải ngân hà nhân tạo. Mười năm trước, chính ánh sáng này đã kh
chỉ cảm thấy nó thậ
h." Cuối cùng, tôi cũng
g tay tôi rung lên. Một tin n
ường
không thể không có em. Chỉ có em mới có thể man
g khí lạnh lẽo tràn vào lồng n
g ý. Tôi
lời gần như
người thông minh
nhàng, nhưng đối với tô
uốn nghe thêm bất cứ lời kh
cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí tôi, giống như
i n
đẹp trai, tài giỏi, là chủ tịch hội sinh viên, là niềm tự hào của cả khoa. Mỗi lần anh ấy
ình thường, nhút nhát, luôn mặc cảm về gia cảnh nghèo khó của m
như hai đường thẳng song song,
quan chức cấp cao, bị phanh phui tội danh tham ô một khoản ti
chi kiêu tử Trầm Nguyên
c khoản tiền phi pháp, thậm chí cả bức thư tuyệt mệnh đẫm nước
án, những ánh mắt khinh bỉ, những lời
ủa kẻ t
để đi học, thậ
ủa tòa nhà ký túc xá, cả người ướt sũng, đôi mắt vô hồn nhìn xuốn
, chạy thẳng lên đó, dùng hết sức lực nhỏ
đất lạnh lẽo, mưa táp
đôi mắt đỏ hoe, giọng khàn đ
nhìn thấy một ngôi sao rực rỡ như vậy lại vụt tắt trong tuyệt vọng. Tô
ương tựa vào nhau mà sống trong
ể lại, và để anh có thể tiếp tục đi
học viện thiết kế thời trang danh tiế
êm cặm cụi bên chiếc máy may, dùng đôi
"Chị Cát Hạ, tại sao chị l
đi xa. Hơn nữa, tay nghề của chị còn non kém lắ
mắt ấy chứa đựng một cảm xúc phứ
nh tài, em nhất định sẽ bù đắp cho chị,
đã là
ổi tài ba, một ngôi sao mới nổi của ngành. Những bản thiết kế c
một căn hộ cao cấp ở trung tâm thành phố. Cuộc
ng, những ngày thán
có thể ở bên cạnh anh như t
i Đường Tu
của cô ta trong điện thoại củ
rảnh không? Bố em muốn mời an
ất đẹp, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, đôi mắt lấp lá
hắn như vậy xuất hi
ới tìm được một nh
này chúng ta đi xem tr
yên V
ngắn gọn, "Được" , "
khiến tôi có một ch
"Chị Cát Hạ, làm thế nào để
g lệ, nhưng câu hỏi đó giống như
lỗi ngọt ngào. Tôi đã làm tất cả những điều đó với m
cảm của mình. Tôi mặc cảm, tôi tự ti. Tôi chỉ là một thợ may bình thường, cò
h ấy đối với tôi, chỉ có sự
c, Đường Tuệ
iều, chỉ đặt lên b
Nguyên Văn mười năm trước, những thông tin mà Nguyên
ả bom hẹn giờ. Chỉ cần có người muốn, anh ấy có thể thân bại danh l
thể bảo vệ được anh ấy. Chị chỉ là một thợ may, chị có thể
che chở cho anh ấy, giúp anh ấy đứng vững trên đỉnh cao danh vọng. Nế
tôi đã t
ờng Tuệ cứ lặp đi lặ
Tôi không thể
ho anh những cơ hội, nhữ
g nhất… anh
kéo còn có ý
là sự giải th
ngày đêm lo sợ anh
thấy anh và người con gá
g sự dằn vặt của một tình yê
ơn đau quen thuộc lại ập đến, mồ hôi lạnh túa ra trên trán
ỵu xuống sàn, lọ thuốc rơi ra, những
ày, cửa ph
n còn mặc bộ vest công sở. Anh thấy tôi
bế thốc tôi
không?" Giọng anh có chút trách móc,
lại viên thuốc, đỡ tôi ngồi dậy và
ố lần trong suốt mười năm qua. Quen
Tôi khẽ nói,
em làm sao yên tâm được." Anh cau mày,
g là do những năm tháng làm việc qu
ôi vào lòng, dùng bàn tay ấm áp của mình xoa bụng cho tôi
g bâ
anh ra. "Em đi nghỉ đ
t, ánh mắt có chút n
g lấy hết dũng khí. "Nguyên Văn
y, điện thoại của
ường
h áy náy, rồi bắt má
, chỉ thấy sắc mặt anh thay đổi. "E
ị Cát Hạ, Tuệ Tuệ gặp chút rắc rối, em phải đ
đi, không cho tôi một
a đóng
ốc, giống như tiếng
trong căn phòng
là sinh
ột chiếc bánh kem n
o giờ nhớ s
ự mua một chiếc bánh, cắm m
anh ấy
anh ấy h
có thể quên đi
i cũng sẽ ư
ó, tôi s
ong ánh nến chập chờn, tôi dường như nhìn thấy lại chàng
ụt qua cuộc đời tô
thanh xuân của mình đ
đến lúc phải
n, chúc anh
ăn phòng lại ch