Công ty nhỏ của gia đình đang gánh một khoản nợ khổng lồ, đối mặt với nguy cơ phá sản, người bố khôn lỏi của cô biết rằng một khi mở miệng xin tiền nhà họ Giang, ân tình này sẽ hết, vì vậy ông ta đã nghĩ ra cách hại người lợi mình, yêu cầu cháu trai của Giang lão gia là Giang Diệu Cảnh cưới cô.
Như vậy với sự giàu có của nhà họ Giang, hoàn toàn có thể đưa một khoản sính lễ hậu hĩnh.
Lại còn có thể kết thông gia với nhà họ Giang.
Nhà họ Giang vì giữ thể diện nên cũng không tiện từ chối.
Cuộc hôn nhân này khiến Giang Diệu Cảnh vô cùng bất mãn, cho nên ngay cả trong tiệc cưới chỉ có hai bên gia đình, anh cũng không xuất hiện, đồng thời còn đưa ra yêu cầu không cho phép cô tự nhận là vợ anh ở bên ngoài.
Mọi chuyện, không một ai hỏi cô có đồng ý hay không.
Cô mở to đôi mắt sáng, hàng mi cong vút khẽ run, ẩn chứa sự bướng bỉnh.
Ngay lúc cô không biết phải làm sao để cho qua đêm tân hôn đầu tiên này, cô nhận được tin nhắn của đồng nghiệp.
Nhờ cô trực thay ca giúp.
Cô bắt taxi đến bệnh viện.
Áo cưới đỏ được thay bằng áo blouse trắng.
Rầm một tiếng, cửa phòng trực đột nhiên bị đẩy mạnh ra.
Cô vừa định ngẩng đầu lên, chỉ nghe thấy tiếng tách, đèn trong phòng tắt ngấm.
Tống Uẩn Uẩn sợ đến dựng tóc gáy.
"Ai đó..."
Lời cô còn chưa nói ra đã bị đè lên bàn, bụp một tiếng, đồ đạc trên bàn rơi vãi khắp sàn, một con dao sắc bén kề lên cổ cô uy hiếp: "Đừng nói chuyện!"
Dưới ánh sáng lờ mờ, cô chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt đầy máu và một đôi mắt sắc bén của người đàn ông.
Chóp mũi ngập tràn mùi máu tanh nồng nặc, cô biết người đàn ông này đã bị thương.
Có lẽ do nghề nghiệp đã rèn luyện cho cô tính cách bình tĩnh khi gặp chuyện.
Cô nhẹ nhàng co chân lên, định tấn công vào chỗ hiểm của người đàn ông, nhưng cô vừa động đậy đã bị anh phát hiện, dùng sức kẹp chặt đôi chân không yên phận của cô.
"Rõ ràng tao thấy nó chạy về phía này mà."
Tiếng bước chân đã đến ngay cửa.
Nghe động tĩnh của họ chắc chắn sẽ mở cửa ngay.
Trong lúc cấp bách, người đàn ông cúi đầu hôn lên môi cô.
Tống Uẩn Uẩn chống cự, dễ dàng đẩy người đàn ông ra, anh không hề dùng vũ khí sắc bén trong tay để làm hại cô.
Cô ngẩn người một chút.
Cạch!
Lúc này tay nắm cửa bị xoay.
Tống Uẩn Uẩn cắn răng liều một phen, ngẩng đầu dâng nụ hôn của mình, cô chủ động ôm lấy cổ người đàn ông.
Giọng cô run rẩy nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, "Tôi có thể cứu anh."
Yết hầu của người đàn ông trượt lên trượt xuống, giây tiếp theo đã từ bị động hoá thành chủ động, hơi thở nóng rực phả bên tai cô trầm thấp mà quyến rũ, "Tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm với cô."
Không, anh hiểu lầm rồi, cô chỉ muốn diễn một vở kịch thôi.
Ngay khoảnh khắc cửa phòng bị đẩy ra.
Cô học theo trong phim truyền hình khẽ rên lên, tiếng rên rỉ vừa kìm nén, vừa quyến rũ lại uyển chuyển đó khiến người đàn ông mê mẩn.
Càng khiến cho người ở ngoài cửa nghe thấy mà lòng dạ xao động.
"Chết tiệt chơi dã chiến à, vụng trộm trong bệnh viện, kích thích thật đấy."
Cửa phòng bị đẩy ra, hé một khe rộng, một vệt sáng từ hành lang chiếu nghiêng vào rọi lên người Tống Uẩn Uẩn, người đàn ông đè lên người cô che đi sự dòm ngó của kẻ ngoài cửa, dưới ánh sáng lờ mờ chỉ có thể thấy được bóng dáng hai người quấn lấy nhau khiến người ta huyết mạch sôi trào.
"Chắc chắn không phải là Giang Diệu Cảnh, nó bị thương thành thế kia, có cho tiên nữ nó cũng chẳng hưởng thụ nổi."
"Con mụ này rên đã thật."
"Mẹ kiếp, mau đi tìm người đi, nếu không chúng ta đều phải chết đấy!"
Tiếng loạt xoạt vang lên, tiếng bước chân xa dần.
Người đàn ông biết đám người đó đã đi rồi, nhưng anh phát hiện mình lại không thể khống chế được bản thân, bị người phụ nữ xa lạ này khơi dậy khao khát chưa từng có.
Có lẽ là do bầu không khí, hoặc là do tư thế hai người quá ám muội, sự nổi loạn dồn nén trong lòng Tống Uẩn Uẩn mà cô chưa bao giờ dám thể hiện đã bùng nổ trong khoảnh khắc đó.
Cuộc đời bị sắp đặt khiến cuộc sống của cô tối tăm.
Cô dùng cách buông thả bản thân để phản kháng!
Tống Uẩn Uẩn cũng không chống cự nhiều, trực tiếp thuận theo người đàn ông, trong cơn đau đớn mà trao đi lần đầu tiên của mình.
...
Sau chuyện đó, người đàn ông nhẹ nhàng hôn lên má cô, giọng nói trầm thấp tràn đầy thỏa mãn, "Tôi sẽ đến tìm cô." Nói xong anh nhanh chóng rời khỏi đây.
Tống Uẩn Uẩn rất lâu sau vẫn chưa đứng dậy được, lưng cấn vào cạnh bàn, đau rát như bị lửa đốt.
Lúc này chiếc điện thoại bị đẩy đến mép bàn, suýt thì rơi xuống vang lên.
Cô đưa tay bắt lấy, đầu kia truyền đến giọng nói gấp gáp, "Bác sĩ Trần, bên trung tâm cấp cứu có bệnh nhân bị tai nạn xe, bị thương rất nặng cần cấp cứu, cô mau qua đây đi."
Tống Uẩn Uẩn điều chỉnh giọng nói, bình tĩnh trả lời, "Được, tôi đến ngay."
Đặt điện thoại xuống, vẻ mặt cô ngây dại mấy giây, vừa rồi...
Quần áo xộc xệch, cảm giác dính nhớp dưới thân đều nói cho cô biết vừa rồi không phải là mơ mà đã thật sự xảy ra, trong đêm tân hôn, cô ở bên một người đàn ông xa lạ...
Đây là chuyện nổi loạn nhất mà cô từng làm trong đời!
Nhưng bây giờ không phải là lúc nghĩ đến chuyện này, cô mặc lại quần áo rồi vội vàng đến trung tâm cấp cứu.
Bận rộn cả một đêm.
Quay lại phòng trực, vẫn là một căn phòng bừa bộn.
Dường như cô nghĩ đến chuyện tối qua, hai tay khẽ siết chặt.
"Bác sĩ Tống cảm ơn cô đã trực thay tôi." Trần Ôn Nghiên cười đi tới.
Tống Uẩn Uẩn gượng gạo nhếch môi, "Không có gì."
"Chuyện của tôi xong rồi, cô về nghỉ ngơi đi." Trần Ôn Nghiên nhìn thấy sự bừa bộn trong phòng, nhướng mày, "Sao lại ra nông nỗi này?"
Tống Uẩn Uẩn quay đầu đi, che giấu sự hoảng loạn trong mắt, "Tôi không cẩn thận làm rơi, nếu cô đã đến rồi, tôi về trước đây."
Trần Ôn Nghiên cảm thấy cô có chút kỳ lạ, nhưng cũng không để tâm, vào phòng thu dọn đồ đạc trên sàn.
Nhưng ngay lúc này viện trưởng dẫn theo trợ lý của Giang Diệu Cảnh là Hoắc Huân xuất hiện ở cửa.