Mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay trở lại ngày định mệnh đó.
Lần này, khi thấy anh ta bị một bầy chó nghiệp vụ hung dữ bao vây, tôi đã chọn không làm gì cả.
Chương 1
Thiều Uyên Minh POV:
Ngày tôi được tái sinh, tôi đã nhìn thấy người đàn ông đã gây ra cái chết cho tôi ở kiếp trước, Trịnh Việt Phương, bị một đàn chó nghiệp vụ hung dữ bao vây, và tôi đã chọn không làm gì cả.
Tiếng gầm gừ man rợ và tiếng sủa điên cuồng của bầy chó Doberman xé toạc không khí yên bình của buổi dã ngoại cao cấp. Chúng có sáu con, cơ bắp cuồn cuộn dưới lớp lông đen bóng, hàm răng nanh trắng ởn lộ ra, nước dãi chảy ròng ròng. Chúng đã bao vây Trịnh Việt Phương, ép anh ta lùi lại từng bước về phía vách đá.
Xung quanh, tiếng la hét thất thanh của giới thượng lưu vang lên. Vệ sĩ cố gắng tiến lên, nhưng bầy chó, được huấn luyện chuyên nghiệp để tấn công, quá hung hãn. Chúng không phải là những con chó đi lạc. Chúng là vũ khí.
Tôi đứng lặng lẽ trong đám đông hỗn loạn, cách đó không xa, cảm nhận được làn gió mát từ vách đá thổi vào mặt. Trái tim tôi, vốn đã ngừng đập ở kiếp trước trong một "tai nạn xe hơi" được dàn dựng hoàn hảo, giờ đây lại đập một cách bình tĩnh đến lạ thường trong lồng ngực.
Tôi nhớ lại tất cả.
Ở kiếp trước, chính vào ngày này, tại buổi dã ngoại này, tôi đã sử dụng khả năng thiên bẩm của gia tộc mình-khả năng thấu hiểu và giao tiếp với động vật-để trấn an bầy chó và cứu mạng Trịnh Việt Phương.
Khả năng đó là một bí mật, một ân huệ, và cũng là một lời nguyền. Nó đã mang lại cho gia đình tôi danh tiếng trong giới nghiên cứu hành vi động vật, nhưng đối với tôi, nó đã mang lại một cuộc hôn nhân địa ngục.
Để trả ơn cứu mạng, gia đình họ Trịnh đã hứa gả tôi cho Việt Phương, người thừa kế duy nhất của tập đoàn Hoàng Gia. Tôi đã từng ngây thơ tin rằng đó là khởi đầu của một câu chuyện cổ tích.
Nhưng tôi đã nhầm.
Trịnh Việt Phương yêu say đắm cô bạn thanh mai trúc mã của anh ta, Báo Tuyết Mai, con gái của người giúp việc trong nhà. Anh ta luôn tin rằng, vào ngày hôm đó, người thực sự có ý định cứu anh ta là Tuyết Mai, còn tôi chỉ là kẻ "cướp công" hèn hạ.
Anh ta căm ghét tôi. Sau khi kết hôn, sự lạnh nhạt của anh ta giống như một lớp băng vĩnh cửu. Anh ta công khai ngoại tình với Tuyết Mai, biến cuộc hôn nhân của chúng tôi thành một trò cười cho cả giới thượng lưu. Cuối cùng, chính anh ta đã gián tiếp đẩy tôi vào chiếc xe tải đó, chấm dứt cuộc đời tôi trong đau đớn và khiến gia đình Thiều gia phá sản.
Nỗi đau đó, sự phản bội đó, nỗi hận đó, vẫn còn rực cháy như một ngọn lửa địa ngục trong lồng ngực tôi, ngay cả khi tôi đã được sống lại.
"Uyên Minh! Uyên Minh, con mau giúp Việt Phương đi!"
Một giọng nói hoảng hốt kéo tôi ra khỏi dòng ký ức. Đó là bà Trịnh, mẹ của Việt Phương. Bà ta đang nắm chặt lấy cánh tay tôi, khuôn mặt trang điểm tinh xảo giờ đây tái mét vì sợ hãi.
"Mọi người đều biết con là chuyên gia về động vật! Con có thể làm được mà, phải không? Cứu nó đi, bác cầu xin con!"
Tôi nhẹ nhàng gỡ tay bà ta ra, ánh mắt không một gợn sóng.
"Thưa bác, con chỉ là một nhà nghiên cứu. Đây là những con chó nghiệp vụ được huấn luyện để tấn công. Con không có khả năng siêu nhiên nào cả."
Tôi nói dối một cách trôi chảy. Khả năng của tôi không phải là siêu nhiên, nó là sự thấu hiểu sâu sắc đến mức có thể mô phỏng và đáp lại ngôn ngữ cơ thể, âm thanh và cả ý định của chúng. Nhưng tôi sẽ không bao giờ sử dụng nó cho Trịnh Việt Phương nữa.
"Không... không thể nào..." Bà Trịnh lảo đảo, tuyệt vọng nhìn về phía con trai mình.
Việt Phương đang ở trong tình thế cực kỳ nguy hiểm. Một con Doberman đã chồm lên, cắn vào ống quần anh ta. Anh ta vung chân đá nó ra, nhưng lại mất thăng bằng và ngã ngửa. Lưng anh ta đập vào một tảng đá, và tiếng hét đau đớn của anh ta vang lên.
Đúng lúc đó, một bóng người nhỏ bé, yếu đuối lao ra từ đám đông.
"Anh Việt Phương!"
Là Báo Tuyết Mai.
Cô ta mặc một chiếc váy trắng tinh khôi, mái tóc dài xõa tung trong gió, trông như một thiên thần giáng trần. Cô ta lao về phía bầy chó, dang hai tay ra như thể muốn che chắn cho Việt Phương.
"Đừng làm hại anh ấy! Các người muốn gì thì cứ tìm tôi này!" Cô ta khóc nức nở.
Một màn kịch rẻ tiền. Ở kiếp trước, cô ta cũng đã định làm như vậy, nhưng đã quá sợ hãi mà ngất đi trước khi kịp hành động.
Lần này, có lẽ vì quá tuyệt vọng, hành động của cô ta lại có một hiệu quả bất ngờ. Bầy chó, vốn được huấn luyện để nhắm vào một mục tiêu cụ thể là Việt Phương, dường như bị bối rối trước sự xuất hiện của một người khác. Chúng tạm thời dừng lại, gầm gừ nhìn cô ta.
Chính trong khoảnh khắc do dự đó, đội vệ sĩ của tập đoàn Hoàng Gia, được trang bị súng gây mê, cuối cùng cũng tìm được cơ hội.
"Phụt! Phụt! Phụt!"
Những mũi tiêm gây mê bay vèo trong không khí, cắm phập vào cơ thể những con chó. Từng con một, chúng lảo đảo rồi ngã gục xuống.
Cuộc khủng hoảng đã qua.
Báo Tuyết Mai lập tức lao đến bên Việt Phương, người đang nằm ôm chân quằn quại trên mặt đất.
"Anh Việt Phương! Anh có sao không? Anh đừng làm em sợ!"
Mọi người ùa tới. Tôi thấy chân phải của Việt Phương đã bị biến dạng một cách kỳ lạ, máu tươi thấm đẫm chiếc quần hàng hiệu đắt tiền. Vết cắn của con chó có thể không chí mạng, nhưng cú ngã vào tảng đá thì có.
Tuyết Mai đã trở thành "người hùng" trong mắt mọi người, giống như cách cô ta luôn mong muốn.
Tôi lặng lẽ quay người rời đi, một nụ cười lạnh lẽo thoáng qua trên môi.
Kiếp này, Báo Tuyết Mai, cô sẽ có được mọi thứ cô muốn. Và cô sẽ phải trả giá cho tất cả.
Còn Trịnh Việt Phương, anh ta vẫn bị thương nặng.
Đó là một khởi đầu không tồi.