át H
Trầm Nguyên V
hắn tin hỏi. Tôi chỉ lặng lẽ lướ
đăng rất
chăm chú lái xe, g
g nhau ăn tối dướ
lau đi vết kem dính
ng sự dịu dàng và cưng chiều mà tôi chưa từng
thu dọn hành
ếc vali nhỏ. Mười năm sống ở thành phố này, dườ
g, có
Bên trong là chiếc kẹp tóc rẻ tiền mà anh đã tặng t
đó, an
liền cau mày hỏi, "Chị Cá
rồi chị chưa về thăm nhà." Tôi nói d
hấy sự yếu đuối và đ
ờ. "Được thôi. Em cũng đang định nói với ch
hộ m
mà công ty mới hoàn thành.
ột cái, nhưng tôi
ược
như đây là một l
g, nằm ở tầng cao nhất của một tòa nhà chọc
nơi, Đường Tuệ đ
mỉm cười chào tôi, nụ cười rạng rỡ n
bên cạnh. Thật là trùng hợp, phải không anh Nguyên Văn?"
ười vào nhà em
ộ của Đường Tuệ và
m chí cả màu sắc của rèm cửa, tất cả đ
n Văn, tự hào nói. "Nguyên Văn nói, sau này chúng ta có thể đậ
t tốt." Nguyên Văn mỉm cườ
m thấy mình như
hộ. Tôi hiểu câu n
sẽ cùng nhau xây
ình đó, không
, Đường Tuệ đề
ao cấp, nơi mà một bữa ăn có g
đơn cho tôi. "Chị Cát
dòng chữ tiếng Pháp xa lạ,
của tôi. Anh nhẹ nhàng lấy lạ
hích ăn nhé." Đường Tuệ cười nói, gi
một chút. "Chị Cát H
biết tôi t
g Tuệ không ăn được hàn
đầu, "Gì
ỉ cúi đầu ăn phần của mình. Tôi không que
bi kịch
rượu vang đỏ lên chi
ều đổ dồn ánh mắt về phía tôi. Nh
"Xin lỗi, tôi… tôi và
ư chạy trố
đúng là đồ
Trầm sao lại đi cùng với
ía sau, giống như những mũi kim châm và
sinh, dùng nước lạn
t nhạt, mái tóc rối bù, chiếc váy
i thật t
không còn là người của
g báo cháy đột ngộ
! Cháy
à hàng la hét, hoản
iên của tôi là
nhà vệ sinh, chỗ ngồi của
đã đ
ai đó xô ngã. Đầu gối tôi đ
a khỏi nhà hàng đ
tôi nhìn
chỉ bị vài vết xước nhỏ, ch
ị Cát Hạ thì sao?"
rồi. Em bị thương rồi,
xe, nổ máy và phóng đi,
ỏ mặc
đám
sự hỗn
i đã từng kéo anh ra kh
khoảnh khắc đó, đã
đến bệnh viện, tự mìn
t chiếc vé tàu rời khỏi thành
mơ một giấ
nào, đứng dưới mưa, ánh mắt kiên địn
h đã chạy đến ôm chầm lấy tôi, nói rằng, "Chị Cát
Anh không còn cần tôi nấu cơm cho anh, không còn cần tôi
hế giới mới, mộ
đến lúc p
óc tro
thấy Nguyên Văn đang
là tấm vé tàu
iọng anh khàn đặc, ánh