Tám năm thanh xuân, trong mắt anh, chỉ là một sự phiền phức đáng ghét.
Sau khi được cứu sống, tôi đốt hết mọi kỷ vật, chặn số của anh.
Tôi đặt vé máy bay đến Paris.
Lần này, tôi sẽ sống vì chính mình.
Chương 1
Mây Lam Khê POV:
Tình yêu đơn phương tám năm của tôi, kết thúc vào đúng ngày sinh nhật hai mươi hai tuổi, bằng một màn kịch tàn nhẫn và một lời nói dối được sắp đặt công phu.
Đó là một lời hứa.
Tám năm trước, vào sinh nhật mười bốn tuổi của tôi, khi tôi lấy hết dũng khí của một thiếu nữ mới lớn để tỏ tình với Lý Đức Hoàng, anh chỉ cười. Anh hơn tôi sáu tuổi, là bạn thân của anh trai tôi, Mây Giang Lam, một thiếu gia Hà thành nổi tiếng với vẻ ngoài cuốn hút và nụ cười có thể làm tan chảy bất cứ trái tim nào.
"Cô bé con," anh xoa đầu tôi, giọng nói dịu dàng nhưng lại ẩn chứa một sự xa cách không thể chạm tới. "Đợi đến khi em hai mươi hai tuổi đi. Nếu lúc đó em vẫn còn thích anh, anh sẽ cho em một câu trả lời."
Một câu trả lời.
Chỉ ba từ đó thôi đã trở thành ngọn hải đăng trong suốt tám năm thanh xuân của tôi. Tôi đã níu vào nó, sống vì nó, và tin tưởng nó một cách mù quáng. Tôi đã từ chối mọi chàng trai theo đuổi mình, nỗ lực học tập để vào cùng một trường đại học với anh, học nấu những món anh thích, và lặng lẽ quan sát cuộc sống của anh từ xa, giống như một vệ tinh chỉ xoay quanh một hành tinh duy nhất.
Và hôm nay, ngày tôi tròn hai mươi hai tuổi, tôi đã đến để nhận "câu trả lời" của mình.
Tôi đứng nép mình sau cánh cửa khép hờ của phòng nghỉ tại câu lạc bộ sang trọng mà anh trai tôi đã bao trọn để tổ chức sinh nhật cho tôi. Trên tay tôi là chiếc bánh kem sô cô la hạnh nhân mà tôi đã tự tay làm, loại bánh anh thích nhất. Tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực, vừa hồi hộp vừa mong chờ.
Nhưng rồi, giọng nói của anh vọng ra, và từng từ từng chữ như những mảnh thủy tinh vỡ găm thẳng vào tim tôi.
"Hoàng, cậu chắc chưa? Làm thế này có quá đáng với Lam Khê không?" Đó là giọng của một người bạn chung.
Tôi nghe thấy tiếng cười trầm thấp, quen thuộc của Lý Đức Hoàng. "Quá đáng? Nếu không làm vậy, cô ấy sẽ còn bám lấy tôi đến bao giờ nữa? Tám năm rồi đấy, cậu có hiểu không? Tám năm!"
Giọng anh đầy vẻ mệt mỏi và chán ghét.
Một giọng nữ trong trẻo, dịu dàng vang lên, giọng nói mà tôi biết là của Tưởng Thanh Hằng, "nữ thần" trong lòng Lý Đức Hoàng. "Hoàng, hay là thôi đi. Em thấy tội cho cô bé."
"Tội nghiệp gì chứ?" Lý Đức Hoàng đáp, giọng anh trở nên dịu dàng hơn khi nói chuyện với cô ấy. "Thanh Hằng, anh làm tất cả những điều này là vì ai, em còn không biết sao? Anh phải dứt khoát với cô ta, để có thể quang minh chính đại ở bên em. Cái kế hoạch 'đứa trẻ giả' và 'bạn gái giả' này là cách nhanh nhất rồi. Tí nữa, anh sẽ giới thiệu em là bạn gái của anh, là mẹ của 'con trai' anh. Mây Lam Khê thấy vậy, chắc chắn sẽ tự động rút lui."
Chiếc bánh kem trên tay tôi trượt xuống. Tiếng "bịch" khô khốc vang lên trên tấm thảm dày, nhưng không ai trong phòng nghe thấy.
Tai tôi ù đi.
Đứa trẻ giả... Bạn gái giả...
Để khiến tôi từ bỏ.
Và nhân cơ hội này... để tỏ tình với người trong mộng của anh.
Thế giới của tôi sụp đổ. Tám năm chờ đợi, tám năm hy vọng, tám năm yêu thương vô điều kiện, tất cả chỉ là một trò đùa trong mắt anh. Tôi chỉ là một chướng ngại vật phiền phức mà anh muốn dùng cách tàn nhẫn nhất để loại bỏ.
Tôi không thể thở được. Lồng ngực tôi như bị một tảng đá đè nặng. Tôi lảo đảo lùi lại, va vào bức tường lạnh lẽo phía sau. Nước mắt lã chã rơi, hòa cùng với lớp trang điểm mà tôi đã cẩn thận chuẩn bị suốt hai tiếng đồng hồ.
Tôi quay người, chạy.
Tôi chạy ra khỏi câu lạc bộ, lao vào màn mưa lạnh giá của Hà Nội. Mưa xối xả gột rửa đi lớp phấn son trên mặt tôi, nhưng không thể gột rửa được nỗi đau đang cào xé tâm can. Tôi không biết mình đang chạy đi đâu, chỉ biết rằng tôi phải chạy trốn khỏi nơi đó, trốn khỏi sự thật tàn nhẫn vừa được phơi bày.
Tám năm. Cả thanh xuân của tôi. Đã bị anh ta vứt bỏ không thương tiếc.
Tôi chạy cho đến khi kiệt sức, ngã quỵ xuống vỉa hè lạnh lẽo. Tôi ôm lấy chính mình, run rẩy trong màn mưa. Tiếng cười của anh, giọng nói chán ghét của anh, và kế hoạch tàn nhẫn của anh cứ lặp đi lặp lại trong đầu tôi.
Điện thoại trong túi rung lên. Là tin nhắn từ anh trai tôi. "Lam Khê, em đi đâu vậy? Mọi người đang đợi em."
Tôi run rẩy mở khóa điện thoại. Một thông báo tin nhắn khác hiện lên.
Từ Lý Đức Hoàng.
Bức ảnh anh và Tưởng Thanh Hằng đứng cạnh nhau, nụ cười của anh rạng rỡ hơn bao giờ hết. Dưới bức ảnh là một dòng chữ ngắn gọn.
"Anh có bạn gái rồi. Cô ấy là Thanh Hằng. Đừng làm phiền anh nữa."
Một cú đòn cuối cùng. Anh ta thậm chí không cho tôi một chút thể diện nào.
Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình, nước mắt ngừng rơi. Một sự trống rỗng đến đáng sợ bao trùm lấy tôi. Tình yêu, hy vọng, tất cả mọi thứ đều đã chết trong cơn mưa đêm nay.
Về đến nhà, tôi như một người mất hồn. Tôi đi thẳng vào phòng, khóa trái cửa. Anh trai tôi lo lắng gõ cửa nhưng tôi không trả lời.
Tôi kéo ra một chiếc hộp sắt cũ kỹ dưới gầm giường. Bên trong là tất cả những gì liên quan đến Lý Đức Hoàng trong tám năm qua. T vé xem phim đầu tiên chúng tôi xem chung, một bông hoa khô anh tặng bừa, những bức phác thảo chân dung anh mà tôi đã vẽ...
Tôi gom tất cả chúng lại, mang ra ban công.
Mưa vẫn rơi.
Tôi lấy chiếc bật lửa, châm lửa. Ngọn lửa nhỏ bùng lên, liếm vào những kỷ vật của tôi. Tấm vé xem phim cong lại, cháy đen. Bông hoa khô biến thành tro bụi. Gương mặt của Lý Đức Hoàng trong bức vẽ méo mó rồi biến mất trong ngọn lửa.
Tôi nhìn ngọn lửa cháy, không một giọt nước mắt nào rơi nữa.
Mây Lam Khê của quá khứ, cô gái ngây thơ yêu Lý Đức Hoàng đến mù quáng, đã chết trong đêm nay.
Chết cùng với tình yêu tám năm của cô ấy.
Ngọn lửa tàn, chỉ còn lại một đống tro đen. Tôi hất chúng bay vào màn mưa.
Paris. Tôi phải đến Paris. Ngành thiết kế thời trang, giấc mơ mà tôi đã tạm gác lại vì anh. Bây giờ, tôi sẽ sống vì nó.
Sống vì chính mình.