nh, cố gắng ngồi dậy để uốn
Hoàng b
c tối qua, trông có chút mệt mỏi.
giọng nói có chút dò hỏi khi t
g đến. Ngay khi có thể
nh." Tôi trả lời, giọng lạnh nhạt,
rõ ràng là lại cho rằng tôi đang chơi trò gì
h ta khiến tôi c
i cũng không có thời gian để g
i. "Anh đến đây là vì Thanh Hằng nhờ. Cô
nh ta tự nguyện đến. Luôn
ì phản xạ tự nhiên. Nếu là người khác, tôi cũ
hưng vết thương ở lưng khiến tôi đau nh
úc, rồi bước tới, cầm ly n
i phải nhận lấy. Tôi uống một hơi
Cô ấy mặc một chiếc váy trắng, tay cầm
g lại khi
ật đặt ly nước xuống bàn. Anh ta bước đến bên Thanh Hằng,
am Khê." Thanh Hằng nói, á
với tôi, tất cả diễn ra ngay trước mắt. Chiếc xe lăn tôi đang
thăng bằng và
để ý. Họ vẫn đang chìm tr
ở lưng và đầu khiến tôi choáng váng. T
nói với Thanh Hằng, hoàn toàn không để ý đến tình trạng của tôi. "
cư
o cuối cùng, đâm thẳng và
c nhiên và vui sướng
cưới lớn nhất Hà thành này.
Hằng liếc nhìn tôi một cái, trong ánh
ê, chị xin lỗi. Chị không cố ý... nhưng
hẫn của tôi đã đến giới hạn. "Chuyện của hai ng
ỏi căn phòng ngột ngạt này. Tôi muốn
ệnh viện, một sự cố đã xảy ra. Tưởng Thanh Hằng không biết từ
A
nắm lấy cô ta, nhưng không k
i dưới nước, tôi không thể bỏ mặc. Tôi do dự một
nh H
a không thèm nhìn tôi, nhảy thẳng
cô ta lên bờ. Tưởng Thanh
a, rồi quay lại nhìn tôi, ánh
đã làm gì cô ấy
.. tôi không làm g
ẩy cô ấy! " Anh ta hét lên, sự mù
ía tôi, gương mặt
o cô rồi. Đừng
thích. Anh ta đưa tay ra, dùng hế
ới đó mà tỉnh
g bằng, ngã
chìm vào làn
ông bi
giác ngạt thở đau đớn ập đến. Tôi cố gắng
ý Đức Hoàng đang ôm Tưởng Than
ần bao trù
anh thực sự...